Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1689: Bắt đầu trò chơi (1)

- Ông chủ, tôi đi làm kiểm tra.
Lão đạo nói với Châu Trạch.
- Khoan nói, đợi lát nữa đã, bọn họ là chuyện gì xảy ra vậy?
- Chuyện gì xảy ra là sao? - Lão đạo có chút ngẩn ra.
Châu Trạch nhắm hai mắt, đầu rất đau, khoát khoát tay, nói:
- Ông đi làm kiểm tra đi.
- Được, ông chủ.
Lão đạo đi ra ngoài.
Châu Trạch tựa vào trên gối ở đầu ở đầu giường.
Một tay đặt ở trên trán, tay còn lại thì đặt ở trên ngực.
Có lẽ là “bệnh nặng vừa khỏi” hoặc gọi là “hậu di chứng của sét đánh”.
Mặc dù là người đã tỉnh, nhưng cơ thể và tinh thần đều vô cùng mệt mỏi.
Nằm một chút.
Vào lúc đang có chút mơ mơ màng màng.
Lão đạo đã làm kiểm tra xong và quay trở về.
Chuyện này thì tương tự như là đánh giặc vậy, người không bị thương chăm sóc người bị thương, người bị thương nhẹ chú ý người bị thương nặng.
Lão đạo rót một ly sữa bò nóng cho ông chủ nhà mình, đặt ở trên vị trí tủ đầu giường.
Vào lúc này, Châu Trạch cũng mở mắt ra.
Ngáp một cái.
- Là bọn họ tìm được ông rồi chơi, hay là ông đi tìm bọn họ chơi chung?
- Ờm, lúc bần đạo đi mua cháo quay về, khi ở trong thang máy thì gặp được người bị thương ở chân kia, bần đạo trò chuyện với anh ta mấy câu.
- Sau khi tôi trở về phòng bệnh, đem một ít đồ bổ mà trước đó bọn họ đã để lại quên lấy đi đưa lại cho bọn họ.
- Nhìn anh bạn bị lửa đốt kia cũng rất đáng thương, đúng lúc ở trong căn phòng bệnh của bọn họ vừa mới có một bệnh nhân xuất viện nhưng quên mang bàn cờ đi, tôi cứ vậy mà bắt đầu đánh cờ với anh ta.
- Khục khục khục… - Châu Trạch ho khan.
- Ông chủ, có cần phải gọi bác sĩ hay không?
- Không cần.
Châu Trạch cầm sữa bò nóng lên, nhìn một chút, bất đắc dĩ nói:
- Có nước tinh khiết không?
- Có, ông chủ.
Nhận lấy nước tinh khiết từ trong tay lão đạo, uống một ngụm.
Lão đạo đứng ở bên cạnh đã có chút không kịp chờ đợi hỏi:
- Ông chủ, sao vậy, chẳng lẽ là bọn họ có vấn đề gì sao?
Trước đó, là Châu Trạch cố ý không nói, vào lúc này lại nhìn thấy phản ứng của Châu Trạch, nếu như lão đạo lại còn không nhận ra được bọn họ có vấn đề gì đó, vậy coi như thật sự uổng phí mấy năm nay hun đúc làm thủ hạ dưới tay của hai ông chủ rồi
- Không có vấn đề gì, chỉ là thấy tính cách của bọn họ quá hướng nội, tôi không quá thích.
- À, là như vậy sao.
Không phải Châu Trạch không muốn nói chân tướng cho lão đạo, bởi vì một khi nói cho ông ta, thì anh còn phải nói cho ông ta biết rằng ông ta là Phủ Quân, không phải lão đạo, ba ba của ông ta là Phủ Quân, ông nội ông ta là Phủ Quân, ba của ông nội của ông ta cũng là Phủ Quân, một nhà ông ta đều là Phủ Quân.
Một là bởi vì Châu Trạch vẫn cảm thấy lão đạo vẫn là lão đạo thì anh sẽ khiến cho anh thoải mái hơn một chút.
Thứ hai là bởi vì, nếu như phải nói cho lão đạo chân tướng mà nói, chắc cũng là chính bản thân “lão đạo” tự đi nói cho “lão đạo” thì sẽ đúng hơn.
- Thuốc đau? - Châu Trạch hỏi.
- À, ở đây.
Lão đạo châm điếu thuốc giúp cho Châu Trạch.
Châu Trạch lắc đầu một cái.
Chẳng qua là chỉ ngậm điếu thuốc ở trong miệng.
Phía bên Bồ tát đã tới căn phòng bệnh này đánh cờ, rốt cuộc bọn họ có phát hiện hay không, là đã phát hiện vẫn còn đang chờ xác nhận sau cùng hoặc giả là bởi vì nguyên nhân gì khác, Châu Trạch không biết được.
Trước mắt.
Chỉ có thể đi một bước nhìn một bước thôi.
Nếu thật sự đến cuối cùng cũng vẫn thua trò chơi này.
Nghĩ đến chuyện bản thân bị sét đánh trong vô vọng.
Thật sự chính là rất không cam tâm.
- Ông chủ, vẫy lão lại đi tìm bọn họ đánh cờ được không? - Lão đạo dè đặt hỏi.
Châu Trạch nhìn lão đạo một chút, trong lòng lão đạo cũng bị nhìn đến có chút nổi da gà, mới gật đầu nói:
- Muốn đến thì đến đi.
Ông đã có giác ngộ tự lấy thân nuôi hổ, người làm lãnh đạo cũng cũng không thể ngăn cản ông được, đúng không.
Ông chủ cho phép.
Lão đạo cũng ôm lấy bàn cờ rời khỏi phòng bệnh ngay lập tức.
Châu Trạch lấy điếu thuốc đã bị cắn ở trong miệng ra, nắm bóp ở trong lòng bàn tay.
Bất kể như thế nào.
Nếu như anh vừa mới tỉnh lại.
Vậy trước tiên cứ từ từ đi.
Ít nhất.
Là phải chữa trị cho bộ thân thể này xong trước đã.
- Tê...
Đột nhiên.
Châu Trạch cảm thấy vị trí lồng ngực của mình quặn đau một trận.
Đồng thời, phổi giống như là có một tảng đá lớn đè lên.
Chỉ có thể thở ra mà không thể hít vào.
Loại triệu chứng này tới một cách đột ngột như vậy.
- Tim đột ngột ngừng...
Bốn chữ này lập tức xuất hiện ở trong đầu của anh.
Châu Trạch vốn không có bệnh tim, nói chính xác, là cơ thể của Từ Nhạc cũng không có bệnh tim, dĩ nhiên, bộ thân thể này của Tự Nhạc, ngoại trừ mặc mũi vẫn duy trì tương đối giống như lúc trước ra, bên trong đã sớm bị ông chủ Châu sửa đổi hoàn toàn rồi.
Cho nên nói.
Hẳn là anh phải trong trạng thái “người bình thường”.
Cũng không biết là di chứng từ vụ tai nạn giao thông mấy ngày trước hay là việc anh bị sét đánh mấy ngày trước nữa.
Tóm lại.
Cơ thể “người bình thường” này đã xuất hiện phản ứng của người bình thường.
Nó hỏng rồi.
Nó đã xảy ra vấn đề rồi!
Nếu không phải là hiện tại đến cả việc hít thở cũng khó khăn.
Ông chủ Châu thực sự cực kì muốn tức giận phun ra một ngụm máu già.
Anh bị sét đánh hôn mê đến chừng mấy ngày mới tỉnh lại đó.
Còn nữa sao?
Châu Trạch đưa tay qua sờ đến chuông ở bên canh giường.
Ngay sau đó.
Sửng sốt một phen.
Bởi vì anh thích sạch sẽ, nên sau khi tắm xong đã cố ý lựa chọn chiếc giường thứ ba – chiếc giường còn trống, trong mấy ngày hôn mêm cũng không trở về “hang ổ” của mình, cũng không lên trên giường của lão đạo.
Mà hết lần này tới lần khác.
Trên đầu giường của chiếc giường này.
Không có cái nút ấn báo chuông kia!
Đệt!
Từ lúc sinh ra tới nay.
Lần đầu tiên.
Ông chủ Châu bắt đầu chán ghét bệnh thích sạch sẽ của mình!
...
- Ha ha ha, đánh cờ đi, đánh cờ đi.
Lão đạo hưng phấn quá mức ôm bàn cờ đi vào phòng bệnh 1102.
- Ồ, lại có hàng xóm mới đến nữa à, chúng ta có cần phải nhỏ tiếng một chút hay không?
Lão đạo vẫn là một người rất có đạo đức, trước đó thanh niên mang khẩu trang vẫn ở một mình một phòng bệnh, cho nên lúc mọi người đánh cờ có thể thoải mái mà chơi, bây giờ thì không được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận