Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 638: Doanh câu ngã xuống! (2)

Giống như việc dùng Thập Điện Diêm La thay thế cho Thái Sơn phủ quân, lấy Thập Thường Thị thay thế cho Thập Điện Diêm La.
Trong lòng mọi người cũng không rõ ràng.
Loại thương hoàng này, loại mê man này.
Đối với người có địa vị như anh ta.
Thật khó có thể chịu được.
Chẳng qua.
Mệnh.
Cuối cùng vẫn do tự mình tranh được.
Hôm nay.
Anh, Bình Đẳng Vương.
Cuối cùng cũng hòa một ván!
Giết thằng chó này.
Đối với anh ta, cho dù cuối cùng thân tử đạo tiêu, cũng coi như không thua một hồi khí phách!
Nếu nói lui, bắt đầu ngủ đông, đợi sau khi phân biệt được địch bạn, cửu điện cũng không phải không có khả năng Đông Sơn tái khởi!
- Đi tìm chết!
- Cho bản vương!
Đại ấn ầm ầm nện xuống.
Người đàn ông âm nhu không sợ hãi.
Cũng không cầu xin tha thứ.
Chỉ đang cười.
Ở tại bên người.
Có một con mèo trắng, trên người nó cũng thương thế chồng chất, nhưng vẫn phủ phục bên người anh ta, lè lưỡi liếm láp miệng vết thương của anh ta.
Làm bạn với anh ta.
Chết chung với anh ta.
Lúc trước, con mèo trắng này là pháp tướng của người đàn ông âm nhu, đã từng theo anh ta chiến đầu.
Muốn kết thúc.
Ngay cả một đám quỷ sai được sung thành quần chúng ăn dưa phía dưới cũng nghĩ vậy.
Bọn họ cảm thấy may mắn.
Bởi vì có mười mấy vị không may mắn.
Đã bị dư ba do hai vị đại nhân vật giao phong sinh ra trực tiếp xoắn nát, không còn sót lại một chút cặn.
Đây quả thực là đứng ngoài trời khu chiến loạn Trung Đông xem phim điện ảnh.
Xem bạt mạng.
Bọn họ cũng bất hạnh.
Bởi vì thật ra, bất kể là nhân vật lớn nào thắng lợi, bọn họ cũng khó trốn khỏi một kiếp.
Cho dù lúc này là Bình Đẳng Vương thắng.
Nhưng nói không chừng người ta muốn giết người diệt khẩu!
- Xong.
Châu Trạch đưa tay gõ đầu.
Thở dài thật dài.
Mẹ nó.
Đã sắp phân ra thắng bại.
Kỳ tích vẫn không thể nào xuất hiện.
Chỉ có thể trách năm đó tên ngu ngốc thật thà này xây nhà, tuyệt đối là một tay hảo thủ.
Đã qua không biết bao nhiêu năm.
Cung điện này vẫn có thể đứng sững không ngã, thậm chí thừa nhận trận chiến của hai vị đại nhân vật, kết giới này cũng không có chút hư hại.
Đáng ra mình nên bắt hết đám khốn kiếp chuyện làm công trình bã đậu ở dương gian lại, cùng lôi xuống địa ngục.
Để bọn chúng chiêm ngưỡng "công tượng tinh thần" của tên thật thà ngu ngốc này!
Vậy mà.
Đánh mặt tới phi thường nhanh!
- Răng rắc... ...
Lại vào lúc này.
Trên đỉnh đầu.
Bỗng nhiên xuất hiện một kẽ hở!
Phảng phất như có một đôi móng vuốt đen thui.
Ngay phía trên kết giới cung điện.
Tươi sống xé mở một khe hở!
Âm thanh chói tai truyền đến, như thể vải vóc bị cắt nát, khiến linh hồn người bắt đầu run rẩy, gần như không thể chịu đựng.
Đồng thời.
Một tiếng mèo kêu bén nhọn truyền đến.
Tia sáng màu đen trong nháy mắt hạ xuống.
Trực tiếp đánh sụp tỳ ấn gần đánh tới người đàn ông âm nhu.
Thậm chí ngay cả Bình Đẳng Vương Lục cũng không thể không tạm thời tránh mũi nhọn, lui về phía sau.
Lúc hắn ta lại ngẩng đầu lên.
Khắp khuôn mặt Bình Đẳng Vương là phẫn nộ và không cam lòng!
Kém một bước.
Còn kém một bước!
Chết tiệt.
Ở đây.
Lại có thể bị bọn họ xé mở!
- Meow!
Tiếng mèo kêu bén nhọn.
Từ vị trí khe nứt.
Có thể nhìn thấy bầu trời địa ngục bên ngoài.
Cả huyết nguyệt kia cũng có thể tinh tường nhìn thấy.
Châu Trạch có chút hoảng sợ.
Rốt cuộc phải là con mèo to lớn tới cỡ nào.
Mới có thể có một cặp móng khủng bố như vậy?
Đây thật sự lật đổ nhận tri của Châu Trạch đối loại động vật tên mèo này.
Luật sư An đã từng nói, địa ngục tương truyền Đế Thính của tọa hạ Địa Tạng Vương Bồ Tát, người như dãy núi, kỳ mâu như hồ bạc màu máu, nhưng dưới mắt con mèo này, hẳn cũng không kém bao nhiêu.
Mà lúc này.
Doanh câu trong cơ thể Châu Trạch bỗng nhiên mở miệng nói:
- Là... ... Nó... ...
Ách.
Nhất thời ông chủ Châu có chút ngạc nhiên.
Doanh câu quen biết?
Trong nháy mắt, Châu Trạch lại liên tưởng đến Giải Trãi bị doanh câu gọi là "Vượng Tài" trước đây.
Trực tiếp hỏi:
- Có phải nó tên meo meo?
- ... ... - Doanh câu.
Một lúc lâu sau.
Vậy mà con mèo kia lại thò cái đầu to như cái sơn cốc của nó vào,
Trong mắt nó mang theo chút trêu tức.
Nhìn chằm chặp vào Bình Đẳng Vương Lục phía dưới, tuy rằng mới vừa rồi chiến thắng nhưng dĩ nhiên hiện tại đã sơn cùng thủy tận.
Mà mèo trắng bên cạnh người đàn ông âm nhu lại rất mừng rỡ, càng không ngừng hướng về phía trên "meow meow meow".
Con mèo mun to lớn kia bỗng nhiên hít hít mũi.
Ánh mắt có chút nghi ngờ mà bắt đầu quan sát chung quanh.
Ở đây.
Sao như có mùi vị quen thuộc?
- Có phải nó đang tìm anh? Nó là thú cưng anh đã nuôi lúc trước sao? Có phải chúng ta được cứu rồi không?
Bỗng nhiên Châu Trạch mừng rỡ.
Tên ngốc nghếch thật thà này lại có thể biết nuôi thú cưng.
- Trong... Số... Những người... Hại... Ta… Ngã xuống... Lúc... Đầu… Có... Nó...
- ... ... - Châu Trạch.
- Làm như cố nhân đến.
Đích xác.
Nhưng là kẻ thù năm đó.
Trong lòng ông chủ Châu lạnh lẽo vô cùng, rất khó có thể tưởng tượng, người có thể khiến doanh câu rơi xuống trước đây, không đúng, là mèo khiến doanh câu rơi xuống, rốt cuộc nó khủng bố tới mức nào.
- Khi... Trước... Nó... Còn... Nhỏ...
Phù...
Ông chủ Châu thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng trong lòng lại không nhẹ nhõm gì.
Đúng vậy.
Trước đây có thể nó còn nhỏ, chỉ theo chủ nhân đến giết anh.
Nhưng bây giờ.
Người ta đã lớn như vậy rồi, được không?
Hơn nữa.
Còn là lớn đến quá mức.
Ánh mắt Bình Đẳng Vương Lục rất dữ tợn, lúc này, anh ta có phần giống với người cùng đường bí lối, địa ngục rất lớn, lại khó có thể dung anh ta, nhưng anh ta vẫn không hối hận, cố ý tới nơi này báo thù.
Mèo mun còn đang do dự nhìn xung quanh phía dưới.
Nó đang tìm người.
Mà lúc này.
Một bóng người xuyên thấu từ trong khe qua đây.
Người này một thân áo mãng bào màu tím, hoa quan mũ miện, khí thế cao quý bức người, chỉ có điều người này không có râu mép, hơn nữa khí tức âm nhu này phảng phất như đã hóa thành băng sương, nhuộm hết một lượt tòa đại điện này.
Nhiệt độ khu vực chung quanh chợt hạ xuống!
Khi nhìn thấy người này thì.
Hai mắt Bình Đẳng Vương nhắm nghiền.
Có chút.
Tuyệt vọng.
Một bước vạn trượng.
Mới vừa rồi người kia còn ở trên đỉnh đầu, chỉ vài bước đã lại xuất hiện bên cạnh người đàn ông âm nhu trọng thương ngã xuống đất.
Đầu tiên là đưa thay sờ sờ con mèo trắng cũng đang bị trọng thương bên cạnh.
Mèo trắng liếm liếm lòng bàn tay người này.
Cố ý lấy lòng.
- Đại... Trường... Thu...
Người đàn ông âm nhu kêu.
- Bốp!
Người được gọi là Đại Trường Thu.
Trực tiếp tát một tát lên mặt người đàn ông âm nhu.
Trực tiếp đánh người đàn ông âm nhu bay ra ngoài.
Đụng vào trên bậc thang cung điện cách đó không xa.
Thân thể người đàn ông âm nhu tê liệt, khí tức càng thêm xìu xuống, nếu một tát này dùng thêm chút lực, có thể anh ta sẽ bị một tát đập chết.
- Meow.
Mèo trắng có chút đau lòng mà kêu một tiếng.
Lại không dám đi tới.
- Tao nói mày giả anh hùng cái gì, mày tưởng mày giỏi lắm sao?
- Mẹ đồ giặc.
- Đơn đấu.
- Đơn đấu.
- Mày thử sờ sờ phía dưới mày.
- Mày còn món đồ kia sao?
- Đã không còn gì.
- Mày còn muốn giả thành đàn ông cái quỷ!
Đại Trường Thu tức giận đến chửi ầm lên.
Từ đầu đến cuối.
Dường như anh ta vẫn luôn coi vị Bình Đẳng Vương Lục kia là một đoàn không khí.
Hoàn toàn không để ý tới.
Mà Bình Đẳng Vương Lục.
Vậy mà chỉ nhắm hai mắt.
Vẻ mặt có chút thản nhiên.
Thậm chí là có chút bất đắc dĩ.
Cục diện nơi đây.
Cực kỳ quỷ dị.
Vốn dĩ người đàn ông âm nhu kia phải chết, chỉ thiếu một kích nữa là Bình Đẳng Vương có thể giết hắn ta, là hồn phi phách tán triệt để bị xóa bỏ.
Nhưng đầu tiên là con mèo mun to lớn xé mở kết giới nơi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận