Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 634: Thần tiên đánh nhau!

Đây chỉ là chuyện cần phải cân nhắc sau này.
Hiện tại, chuyện anh ta cần làm đầu tiên.
Chính là vị hoạn quan trước mặt này!
- Oanh!
- Oanh!
Không hề có lời thách thức trước khi khiêu chiến.
Cũng không hề hô hào tên chiêu thức.
Ngay cả diễn viên phụ đứng cạnh, hô hào sợ hãi thán phục làm nổi bật nhân vật chính cũng không có.
Bởi vì hai diễn viên phụ làm nổi bật nhân vật chính duy nhất.
Châu Trạch và Trương Yến Phong,
Trong lúc hai vị đại nhân vật này chính thức giao phong.
Đã trực tiếp bị khí lãng hất tung ra ngoài, sau đó hung tợn đập vào trong hồ nước.
Sau khi rơi xuống nước.
Bản năng khiến Trương Yến Phong muốn nổi lên mặt nước.
Lại bị Châu Trạch níu lại.
Ở đây.
Chìm không chết người!
Nhưng cũng vào lúc này.
Trong nháy mắt, trên mặt nước ba đào cuộn trào mãnh liệt, phảng phất như có vô số cự mãng giao long đang lăn lộn chém giết.
Dưới mặt nước.
Ngược lại yên lặng khó có được.
Châu Trạch nhìn trên mặt nước.
Có một cái bóng to lớn đấu đá mà đến.
Đây là thanh niên mặc áo đen kia, cũng chính là pháp tướng của Bình Đẳng Vương.
Nhân vật như vậy.
Chỉ riêng khí tức linh hồn lộ ra ngoài đã có thể khiến khí tràng, thậm chí là cả không gian biến hóa.
Thật khiến người khó có thể tưởng tượng.
- Meow!
Một tiếng mèo kêu truyền đến.
Chỉ thấy sau lưng người đàn ông âm nhu xuất hiện một con mèo trắng, hai tròng mắt mèo trắng đỏ thẫm, bạc màu như tuyết, tươi sống nhào tới pháp tướng của Bình Đẳng Vương!
- Oanh!
Lại là một màn va chạm kịch liệt.
Châu Trạch và lão Trương cùng nhau tiềm phục trong nước, hy vọng tốt nhất là ai cũng không chú ý đến mình.
Bị ép mà nước chảy bèo trôi.
Cả người bắn ra ngoài từ trong nước hồ.
Nếu không phải khi Châu Trạch rơi xuống đất đã vươn tay về trước tay, nắm lấy cổ tay lão Trương, kéo anh ta về phía mình cẩn thận che chở.
Rất có thể Lão Trương đã trực tiếp bị nổ đến hồn phi phách tán.
Mà đầm nước phía trước.
Cũng không còn dư lấy dù chỉ là một giọt nước đọng.
Chỉ để lại một hố sâu to lớn!
Con mẹ nó, đây mới thật sự là thần tiên đánh nhau.
Mới vừa rồi bản thân mình thiếu chút nữa đã biến thành cá muối bị đè ép.
Ông chủ Châu và lão Trương ngồi chồm hổm bên cạnh.
Trong lòng cảm khái.
Đương nhiên.
Châu Trạch không thấy chiến trận doanh câu đã biểu lộ ra đêm hôm ấy.
Địa ngục âm u.
Ngai vàng xương trắng.
Đối chiến không môn.
Sau khi Phật phủ xuống!
Tràng diện kia.
Cũng không kém hiện tại chút nào.
Chẳng qua, hiện tại doanh câu là súng đầu sáp, trông thì ngon mà không dùng được, không thể kéo dài.
Lúc này.
Khí lãng do nơi này tạo ra khiến đám quỷ sai ở vùng phụ cận cung điện này bị dọa sợ.
Không biết còn tưởng là vị đồng liêu nào trâu bò như thế.
Dẫn quái vật không biết tên gì đấy ra ngoài.
- Khặc khặc, sao mày biết phái Tạp Gia ở chỗ này?
Người đàn ông âm nhu ngược lại không sợ hãi.
Anh ta vốn thân bị trọng thương.
Nhưng vào mấy tháng trước, Bình Đẳng Vương trước mắt này cũng đổ máu một trận với mình.
Sao có thể khôi phục như lúc ban đầu?
Hiện tại mọi người đều bị thương.
Lại có gì phải sợ?
- Các người quá xem thường âm ty, thập điện tồn tại mấy nghìn năm, sao có thể dễ dàng bị các người đánh tan như vậy?
- Khặc khặc, đây là số trời!
- Cũng giống như năm đó Thập Điện Diêm La các người thay thế Thái Sơn phủ quân vậy.
- Lúc này.
- Chính là lúc Thập Thường Thị chúng ta thay thế Thập Điện Diêm La các người!
- Lục.
- Mày đừng mạnh miệng.
- Nếu không.
- Mày lại đếm thử một chút.
- Cửu điện của mày.
- Tới cùng còn thừa lại mấy con vịt!
Thanh niên mặc áo đen im lặng không nói.
Một tay phất lên.
Tỳ ấn trong vũng nước đọng lập tức bay trở lại lòng bàn tay của anh ta.
- Ai.
Ông chủ Châu ở bên cạnh thở dài.
Luật sư An cầm được tỳ ấn này còn chưa nóng tay, câu "Bình Đẳng Vương Cảnh" kia còn chưa chơi đã nghiền.
Kết quả thứ này.
Lại vật quy nguyên chủ.
Con mẹ nó, đây là mệnh thật sao?
Lão Trương ở bên cạnh lại có chút xấu hổ, anh ta luôn cảm thấy mình đã làm mất thứ này.
- Phong Đô!
Thanh niên mặc áo đen nhẹ giọng quát khẽ.
Trong lúc nhất thời.
Dưới chân anh ta xuất hiện một tòa quỷ thành.
Tất cả ác quỷ đang gầm thét và hét lên!
Sau đó.
Từng đầu từng đầu xúc tua khổng lồ không gì sánh được mở rộng ra.
Hóa thành khí thế che lấp mặt trời, trực tiếp bao phủ người đàn ông âm nhu.
- Khặc khặc, mày cho rằng Phong Đô này vẫn là Phong Đô dưới trướng cửu điện trước đây sao?
Người đàn ông âm nhu vươn hai tay ra.
- Bỏ niêm phong!
Trong nháy mắt.
Đám lệ quỷ dưới chân thanh niên mặc áo đen bỗng nhiên tập thể vươn tay ra trước mặt thanh niên mặc áo đen.
Trực tiếp lâm trận phản chiến!
- Chúng sinh bình đẳng!
Tỳ ấn của thanh niên mặc áo đen trấn áp xuống.
Hư ảnh Phong Đô trực tiếp mơ hồ.
Sau đó tiêu tán.
- Thập Điện Diêm La các người, năm đó ôm bắp đùi Địa Tạng Vương Bồ Tát, may mắn lấy được địa vị cao mấy ngàn năm, nhưng các người cũng không soi mặt vào vũng nước tiểu mà xem mình.
- Nếu không phải vị Bồ Tát kia vẫn ngồi phía cuối, nếu không kế thừa hệ thống âm ty của nhất mạch Thái Sơn phủ quân.
- Khi nguyên một đám các người biến thành người cô đơn.
- Lại có gì đáng đắc ý!
Dứt lời.
Người đàn ông âm nhu kêu to một tiếng.
Xông tới.
Không trung.
Trong lúc nhất thời sấm sét vang dội.
Hai pháp tướng càng không ngừng va chạm và nghiền nát, lại ngay khoảnh khắc kế tiếp, bọn họ lần thứ hai khôi phục, sau đó tiến vào vòng chém giết tiếp theo!
Nơi này là nơi hai mắt âm ty không nhìn thấy.
Ở chỗ này.
Hai người có thể vong ngã mà chiến một hồi!
Châu Trạch và lão Trương lại thừa cơ hội này chạy rất xa.
Tuy nói tạm thời bọn họ sẽ không bị màn giao phong của hai vị đại năng lan đến.
Nhưng bất kể kết quả thế nào.
Thật ra đối với ông chủ Châu, nó cũng không tính là chuyện gì tốt.
Bình Đẳng Vương thắng.
Tiếp theo đương nhiên anh ta sẽ tìm mình, tính sổ món nợ Lục Bình Trực.
Nếu tên thái giám kia thắng.
Tiếp đó anh ta sẽ muốn nuốt sạch đám quỷ sai ở đây chữa thương.
- Bất... ... Đắc dĩ... ... Không... ...
- Không, tôi cảm thấy rất tuyệt, dù sao thì tôi cũng đang xem cuộc vui.
Mặc kệ phong vân biến ảo thế nào.
Riêng mồm mép là không thể nhận thua.
Tôn chỉ là cho ngươi tức chết, cho ngươi tức chết, cho ngươi tức chết!
- Tôi... ... Có thể... ... Giết... .... ... Bọn họ... ...
- Ah, tôi đã mở phong ấn từ sớm, anh ra đi!
- Chiến đấu đi.
- Thiêu đốt đi.
- Thanh xuân của anh!
- Trực tiếp một phát hạ gục hai tên kia đi!
- Tôi đã nhắm mắt.
- Chuẩn bị xong!
Tin anh mới là lạ.
Trước lúc trước, khi anh thiếu chút nữa bị ăn sạch.
Anh đã mở ra phong ấn.
Thế nhưng nói thế nào người kia cũng không đi ra.
Giả trang kinh sợ.
Hiện tại lại đi ra trang bức với mình?
- Ôm... ... Cây... ... Đợi... ... Thỏ... ...
Châu Trạch sửng sốt một chút.
Bỗng nhiên anh nhớ lại lúc trước khi anh nằm ở cửa chính.
Doanh câu từng nói thanh niên mặc áo đen kia đang ôm cây đợi thỏ.
Khi đó mình còn tưởng rằng vị này là người có lòng tự tin mạnh mẽ, chờ những quỷ sai khác cướp đoạt xong đồ, chuẩn bị đi ra lại trực tiếp giết người đoạt bảo.
Hiện tại xem ra.
Đúng là đối phương đang đợi tên thái giám này hiện thân!
Anh ta biết tên thái giám này bị thương, anh ta biết tên thái giám này sẽ không nhịn được xuất hiện cắn nuốt quỷ sai chữa thương.
Anh ta đang đợi!
Vậy.
Vị phán quan kia.
Biết chuyện này sao?
- Tôi... ... Cũng... ... Đang... ... Ôm... ... Cây... ... Đợi... ... Thỏ... ...
- Anh không trang bức sẽ chết sao?
- Trong... ... Này... ... Là... ... Nhà... ... Tôi... ...
- Sau đó thì sao?
- Âm ty... ... Không nhìn thấy... ... Nơi này... ...
- Ừm?
- Bởi vì... ... Nơi này... ... Có... ... Trận pháp... ... Tôi... ... Bố trí... ... Năm đó... ...
Châu Trạch nuốt một ngụm nước bọt.
Có chút không dám tin tưởng.
Cậu bé thành thật nhà mình.
Lại có thể trong lúc bất tri bất giác gia nhập vào trò chơi IQ cao như "ôm cây đợi thỏ"?
Cho tới nay.
Châu Trạch vẫn cho rằng doanh câu chỉ biết một việc, đó chính là:
Không nên kinh sợ, cứ xông lên!
Rất thẳng thắn.
Anh ta đã thay đổi.
Anh ta biến thành người khiến người ta cảm thấy xa lạ.
- Chờ... Hai... Người... Đều... Lưỡng bại... Câu thương... Lại mở... Ra... Trận... Pháp... Trấn... Sát... Bọn họ...
- Tôi lại... Nuốt... Bọn họ...
Trong giọng điệu của doanh câu.
Lộ vẻ kích động.
Mang theo kỳ vọng.
Mang theo run rẩy không cách nào dùng ngôn ngữ miêu tả!
- Tốt rồi, rất kích động, tôi nghe đến nhiệt huyết dâng trào, thực sự. - Châu Trạch rất cảm khái tiếp tục nói: - Tốt rồi, tiếp theo chỉ còn lại một vấn đề, đó chính là.
- Tại sao tôi phải giúp anh?
Tiếp theo.
Châu Trạch học phương thức nói chuyện doanh câu.
Lấy giọng điệu giận điên người không đền mạng.
Gằn từng chữ một:
- Anh... Cầu... Tôi... Đi?
- ... ... - Doanh câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận