Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 447: Đầu mối mấu chốt!

Bên ngoài phòng thẩm vấn có một đám người đến, bên ngoài cũng lập tức ầm ĩ hỗn loạn hẳn lên.
Châu Trạch nghe được giọng nói của lão Trương, dường như lão Trương đang giải thích gì đó, chỉ có điều, tới lúc cần dùng tri thức mới hận bản thân mình đọc sách quá ít, tới lúc cần dùng chức vụ mới hận chức vụ của mình quá thấp.
Rất nhanh.
Cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra.
Lão Trương đứng ở cửa, có chút bất đắc dĩ nhìn về phía Châu Trạch.
Dưới điều kiện tiên quyết là bài trừ việc đối kháng bằng vũ lực, lão Trương đã kéo dài đến cực hạn.
Châu Trạch mới vừa định đứng lên, kết quả tay anh lại bị luật sư An còn đang ngồi nhắm mắt ở chỗ kia trực tiếp nắm lấy, luật sư An trầm giọng nói:
- Đỡ tôi đi trước, lão ta lưu lại.
Châu Trạch nhìn thoáng qua lão đạo vẫn đần độn ngơ ngác như trước, đỡ luật sư An lên đi ra ngoài.
Đi ra bên ngoài bãi gửi xe, Châu Trạch mới vừa buông tay ra, luật sư An đã tựa vào trên cửa sổ xe, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, vị trí khóe mắt còn có vết máu tràn ra, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.
- Hí... ...
Luật sư An hít sâu một hơi.
Thử mở mắt ra.
Lại chỉ cảm giác tầm mắt của mình hoàn toàn mơ hồ.
Một chút xíu ánh sáng cũng có thể khiến anh ta cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Bất đắc dĩ.
Luật sư An buộc lòng phải lại nhắm hai mắt lại.
- Ông chủ.
- Lão đạo còn chưa được cứu ra?
Bạch Oanh Oanh và tiểu loli cũng đi tới.
- Xèo xèo xèo xèo!
Tiểu Hầu Tử bị Bạch Oanh Oanh ôm trong ngực, lúc này nó rất kích động quơ móng vuốt, không phát hiện lão đạo đưa ra với bọn họ, tiểu Hầu Tử rất lo lắng.
Nó là linh hầu chuyển thế, thông tuệ dị thường, đương nhiên nó rõ ràng, nếu không phải chuyện quá mức khó giải quyết, nhất định ông chủ sẽ dẫn theo cả lão đạo cùng ra ngoài.
- Tạm thời lên xe hãy nói.
Châu Trạch giúp luật sư An mở cửa xe ra, đỡ luật sư ngồi xuống, sau đó, Châu Trạch cũng ngồi vào trong xe.
Xe lái ra khỏi phạm vi cục cảnh sát, ngừng lại trên đường.
Luật sư An mở cửa xe ra, lảo đảo đi xuống, cúi người, trực tiếp nôn mửa một trận.
- Say xe?
Bạch Oanh Oanh có chút tò mò mà hỏi thăm.
Tuy luật sư An có thể tự lái xe, nhưng cũng có người khi lái xe thì không say xe, nhưng khi ngồi xe lại rất choáng váng.
Châu Trạch đưa một chai nước suối tới, vặn mở nắp chai giúp luật sư An.
Luật sư An tiếp nhận nước khoáng, trực tiếp đổ nước lên mặt mình, dùng sức xoa mặt, cuối cùng, vất vả lắm anh ta mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, nói:
- Chuyện này hơi rắc rối rồi, lão đạo không bị người thôi miên, lão đạo bị người nguyền rủa.
- Trúng nguyền rủa? - Châu Trạch nhíu nhíu mày.
Loại chuyện như nguyền rủa này rất ít khi anh trải qua, hình như chuyện thần hải lúc trước, phú ông kia đã bị hải thần nguyền rủa.
- Đúng vậy, bị chú, thoạt nhìn chú kia rất lợi hại, tôi không giải được. Hiện tại chỉ còn cách tìm được người thi chú nguyền rủa mới có cách hóa giải.
Nói xong.
Luật sư An lại tiếp nhận khăn tay Bạch Oanh Oanh đưa tới lau mặt, nhắc nhở:
- Đúng rồi, kẻ thi chú nguyền rủa cũng không nhất định là người, có thể lão đụng phải thứ đồ tà môn gì đó, một số thứ dùng để thờ cúng lễ bái, rất có thể là phù chú bị ẩn giấu.
- Đó là vật gì? - Tiểu loli hỏi.
- Con mẹ nó sao tôi biết được? - Bỗng nhiên luật sư An quơ hai tay của mình lên, quát: - Chính tôi cũng thiếu chút nữa bị khóa ở trong không ra được, thiếu chút nữa bị vật kia khống chế.
- Thứ này giống như bệnh truyền nhiễm ấy, bệnh truyền nhiễm! ! !
Nói xong.
Luật sư An ôm đầu của mình.
Ngồi chồm hổm xuống.
Nhỏ giọng nói:
- Thật xấu hổ, tôi thất thố...
- Ông chủ? - Bạch Oanh Oanh nhìn về phía Châu Trạch.
Châu Trạch hít sâu một hơi, nói: - Tra!
Đúng vậy, phải điều tra chuyện này thật rõ ràng, nếu chuyện này đã liên lụy tới lão đạo, liên lụy đến người trong phòng sách, Châu Trạch không thể lại ngồi yên thờ ơ mặc kệ.
Lúc trước có thể anh ra tay tra án giúp lão Trương chỉ vì hứng thú, muốn tìm một ít chuyện để làm mà thôi.
Nhưng lần này, anh phải đánh thật.
- Oanh Oanh.
- Đây, ông chủ.
- Gọi điện thoại cho Trịnh Cường, Lưu Sở Vũ, Nguyệt Nha, để bọn họ ngừng hết tất cả mọi chuyện, lập tức chạy tới đây. Nói cho bọn họ biết, nếu như người nào tới chậm, tôi sẽ cắt đứt hồn huyết của người ấy.
- Vâng, ông chủ.
- Lâm Khả, hiện tại cô đi tìm lão Trương, dù sao thì anh ta cũng vừa bị liên lụy, phải rời khỏi tổ chuyên án, dứt khoát kêu anh ta xin nghỉ, chuyện này không cần dựa vào cảnh sát, chính chúng ta tự điều tra.
Tiểu loli gật đầu: - Tôi sẽ đi ngay.
Châu Trạch cúi người, đưa tay vỗ vỗ vai của luật sư An, hỏi:
- Không bị hù tới mất hồn đấy chứ?
- Tôi không sao. - Luật sư An phất phất tay: - Chỉ có điều tôi phải nhắc nhở anh một điều, một khi tra được manh mối gì, ngàn vạn lần không nên đả thảo kinh xà, ngay cả tôi cũng đều thiếu chút nữa bị hãm vào, bọn họ không thể ngăn nổi.
- Chuyện này tôi hiểu.
- Cứ để lão đạo tạm thời đợi ở cục cảnh sát đi, dù sao nơi đó cũng là cơ quan tư pháp của dương gian, có tác dụng khắc chế nhất định đối với nguyền rủa, hơn nữa cho dù lão có phải ăn đậu phụng thật, cũng phải trải qua một loạt quy trình, còn lâu lắm.
- Chỉ có điều hiện tại anh nên nghĩ tốt một vấn đề, cũng làm chuẩn bị sẵn sàng, bởi vì anh không thể nào cầm một kết luận không phải hiện tượng tự nhiên tới cục cảnh sát, yêu cầu cảnh sát thả người, toà án cũng sẽ không tiếp thu loại chứng cớ này của anh.
- Chuyện sau đó thì cứ đợi sau đó hãy nói, cho dù thế nào đi nữa, cũng không thể nhìn lão đạo cứ cõng nồi mất mạng như vậy.
- A, khó có lúc thấy anh nghiêm túc như vậy một lần.
Luật sư An đứng lên: - Tôi đi về nghỉ trước một lát, chuẩn bị trước không bao giờ thừa, sau nửa đêm, hẳn bọn họ đều có thể đến đông đủ, đến lúc đó chúng ta lại tổng hợp lại tư liệu chúng ta có trong tay, sau đó mới phân công nhiệm vụ đi điều tra.
... ... ...
- Cốc cốc cốc!
-Cốc cốc cốc!
- Ai vậy, ai vậy? Cần gì phải dùng sức gõ cửa thế, gọi hồn sao! !
Một người phụ nữ trung niên mở cửa, đầu người phụ nữ ướt nhẹp, mặc đồ ngủ, lộ ra mảng lớn da thịt nhưng người phụ nữ như không để ý, vẫn trực tiếp mở cửa gặp người.
- Bà biết người này không? - Châu Trạch lấy ảnh của lão đạo ra.
Người phụ nữ sửng sốt một chút, lập tức lắc đầu nói: - Không nhận ra, ai quen biết lão già chết tiệt này!
Vừa dứt lời.
Người phụ nữ lại chuẩn bị đóng cửa.
Bạch Oanh Oanh bên cạnh trực tiếp đưa tay ngăn cửa, sau đó lại hơi dùng sức, cửa phòng bị đẩy ra, người phụ nữ ngã rầm trên mặt đất.
Muốn chơi trò kéo co với một đầu nữ cương thi, đầu óc bị cửa kẹp rồi sao?
- Các người là cảnh sát sao? - Người phụ nữ ngồi dưới đất hô lên.
Châu Trạch đi thẳng vào, Bạch Oanh Oanh đóng cửa.
Sau đó.
Bạch Oanh Oanh rất tự giác nhấc người phụ nữ lên, một tay bắt lấy hai tay người phụ nữ còng sau lưng, tay kia bóp cổ người phụ nữ.
- Trả lời cẩn thận vấn đề của ông chủ, nếu không, tôi vặn gãy cổ bà.
Vừa nói chuyện, tay Bạch Oanh Oanh lại hơi phát lực, người phụ nữ đau đến muốn kêu to, nhưng cổ bà ta đã bị Bạch Oanh Oanh bóp chặt, không thể nào kêu thành tiếng.
Nữ cương thi vẫn luôn "anh anh anh" trước mặt Châu Trạch.
Khi ra ngoài làm việc, cô ấy tuyệt không phải loại người dễ nói chuyện.
Vì tiết kiệm thời gian, đi thẳng vào chủ đề, tạm thời để đối phương chịu chút cực khổ cũng đỡ nhiều việc. Châu Trạch không phải cảnh sát, đương nhiên anh có thể làm việc vô câu vô thúc một chút.
- Có phải chiều hôm qua lão tới tìm bà không? - Châu Trạch hỏi.
Người phụ nữ đàng hoàng lại, bà ta có thể tính là người đã từng trải hồng trần, từ tác phong làm việc có thể nhìn ra hai người này vốn không phải cảnh sát.
Chính vì bà ta nhận ra được đối phương không phải cảnh sát, cho nên bà ta mới càng sợ.
- Đúng là lão tới tìm tôi, nhưng những gì nên nói tôi đều đã nói với cảnh sát rồi. Tên khốn kiếp này, anh biết không, tôi vốn còn thấy anh ta rất tuyệt, tuy rằng anh ta hơi lớn tuổi một chút, nhưng khi làm việc rất không tồi.
- So với đám thanh niên trẻ tuổi chừng hai mấy kia còn cứng rắn lợi hại hơn, hơn nữa còn hiểu tình thú, biết săn sóc người, biết làm màn dạo đầu, sẽ không trực tiếp cởi quần...
Bạch Oanh Oanh ở bên cạnh nghe tới nồng nhiệt.
Mấy thứ này.
Không được viết trong


nữ bộc tự tu dưỡng


.
Châu Trạch lại giơ tay lên: - Không cần nói mấy chuyện này.
Người ta còn muốn nghe mà.
Trong lòng Bạch Oanh Oanh hô.
- Ah, được. - Người phụ nữ ngập ngừng mấp máy môi dưới, tiếp tục nói: - Ai biết sau khi tên khốn kiếp kia xong việc ở chỗ tôi lại chạy lên giết người, hại tôi cũng bị cảnh sát điều tra, thiếu chút nữa… thiếu chút nữa ngay cả tôi cũng bị liên lụy. Anh nói xem, nghề này của tôi có thể chịu nổi sự điều tra của cảnh sát sao?
- Tên khốn kiếp kia có cử động dị thường gì không? - Châu Trạch hỏi.
- Dị thường? - Người phụ nữ lắc đầu: - Tôi không cảm giác được, vẫn kéo dài như thường ngày. Chỉ có điều sau khi xong việc lần thứ hai, khi thanh toán, lão ta nói lão bỏ quên di động trên tầng trên, lão lên đó lấy điện thoại, kết quả lão vừa đi đã không trở lại nữa.
- Lúc đó tôi còn cảm thấy kỳ quái đây, theo lý thuyết lão không phải người hẹp hòi, cũng sẽ không quịt mất tiền mồ hôi nước mắt của những người khó khăn như chúng tôi. Hơn nữa, tôi đã nói không cần trả rồi, nhưng lão nói nhất định phải trả, vì sao cuối cùng lại không thấy tin tức gì?
- Sau đó.
- Cảnh sát đã tới.
- Sau khi lão đi liền không trở lại nữa, phải không? - Châu Trạch hỏi.
- Không trở lại nữa, sau đó cảnh sát đến bắt lão đi, nói lão giết người, người lão giết là ông lão trên tầng ba kia.
- Tôi còn cảm thấy buồn bực, hai ông lão ầm ĩ chuyện gì mà tới mức cầm đao kéo đâm thọc nhau? Thật coi mình là đám trẻ tuổi nóng tính sao?
- Không còn chuyện gì khác sao? Ý tôi là trong hai lần lão tới chỗ bà, giữa hai lần này có biến hóa gì không?
- Ngài là đàn ông, hẳn cũng hiểu.
- Có lần đầu tiên, lần thứ hai sẽ kéo dài.
- ... ... - Châu Trạch.
- Ah, nói tới biến hóa, đúng là có một. - Người phụ nữ bỗng nghĩ tới điều gì, trầm ngâm một chút, tiếp tục nói: - Tôi nhớ được mỗi lần lão đến, khi cởi quần, lão sẽ lấy ra một tấm bùa.
Ánh mắt Châu Trạch trở nên cực kỳ sắc bén.
Lá bùa của lão đạo!
- Lão nói đây là môn đạo của lão, còn nói khoác với tôi rằng lá bùa ấy vô cùng lợi hại, mỗi lần lão đến cởi quần ra, lão sẽ lấy lá bùa ra, còn dán một chút lên người tôi.
Châu Trạch lắc đầu.
Đây là mô thức tự vệ của lão đạo sau khi bị con hồ ly trắng lần trước hố.
Cầm lá bùa dán một chút.
Là một đạo phòng tuyến cuối cùng.
Không để bản thân lại lật thuyền trong mương.
May thằng này.
Lên xe còn nghiệm chứng một chút xem biển số xe này có phải xe giả mạo biển số, xe bất hợp pháp không.
- Nhưng lần thứ hai tới, khi lão cởi quần, nơi quần không có lá bùa. Tôi còn hỏi lão, lão nói lão lưu lại nó ở phía trên, sau đó chúng tôi lại bắt đầu lần thứ hai.
Châu Trạch đứng bật dậy.
Lá bùa.
Tìm được mấu chốt của vấn đề.
Đó chính là.
Giữa hai lần lão đạo tới đây.
Lão đã dùng lá bùa.
Vào việc gì rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận