Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 847: Bắt đầu (2)

Châu Trạch và Hứa Thanh Lãng không gia nhập vào nói chuyện phiếm, Hứa Thanh Lãng vẫn ngồi xổm ngoài cửa, mặt như nước đọng.
Ông chủ Châu tắm rửa xong đi ra nằm trên ghế sofa, mặt nhìn ra ngoài, nhìn bông tuyết bay xuống bên ngoài, đầu ngón tay nhẹ nhàng mân mê.
Lúc trước Hứa Thanh Lãng mới vừa hỏi mình.
Chỉ có thể tiếp tục chờ đợi sao?
Nhưng nếu quả thật có lựa chọn.
Ai bằng lòng ngồi đây đợi chứ?
Chỉ tiếc, vị sư phụ kia, ông ta là người không tầm thường, thậm chí, vong hồn đều là hoạt tử nhân biến thành, mà vị kia lại không hề liên quan gì đến người.
Sự xuất hiện của ông ta.
Sự sinh ra của ông ta.
Nơi ông ta đến.
Nơi ông ta đi.
Đều khiến cho người ta khó có thể suy xét như vậy.
Châu Trạch giang hai tay, duỗi người, nếu cuộc sống có thể luôn luôn trôi qua như vậy, chắc rất tốt.
Bỏ qua tất cả ồn ào hỗn loạn sang bên.
Ngăn cách tất cả bận rộn.
Cứ nằm như thế.
Tê liệt.
Suy nghĩ khác người.
Không biết từ khi nào kể cả bản thân cũng bắt đầu cho rằng.
Đây thật sự chỉ là hy vọng xa vời rồi?
... ...
Người trong văn phòng cơ bản đều đã tan việc, tuy rằng bệnh viện không thiếu người, nhưng những người này đều mơ ước có thể chen vào chờ đợi làm từ liệu cấp A, không hề có liên quan gì đến Vương Hưng Kiến.
Đúng vậy.
Không hề có quan hệ chút nào.
Tuy rằng anh là bác sỹ ưu tú nhất xuất sắc nhất khoa ung bướu ở bệnh viện này.
Nhưng bệnh viện này lại phân biệt thật sự rõ ràng.
Rõ ràng có mô hình bệnh viện bình thường, có tất cả phương tiện trang bị như bệnh viện chính quy, nhưng lại có một tồn tại ngoại tộc, hơn nữa còn là gió đông thổi bạt gió tây, thật náo nhiệt rực rỡ!
Từ liệu.
Ha ha.
Từ liệu....
Vương Hưng Kiến châm điếu thuốc, ngồi trên ghế, rơi vào trầm tư.
Anh biết cấp lãnh đạo của bệnh viện này tính toán như thế nào, dùng từ liệu làm mánh lới, tiến hành hút vàng, bản thân cùng với đồng nghiệp của các bệnh viện chân chính khác làm chuyện như vậy thật ra là một kiểu hỗ trợ, khiến lời nói dối của bọn họ càng trở nên thật hơn.
Bất cứ chuyện gì, thuần túy là giả dối sẽ khó khiến người ta tin được.
Nhưng nếu trong giả dối pha ít sự thật, lại tăng thêm hy vọng chủ quan của người ta, người tình nguyện tin tưởng sẽ có nhiều hơn.
Thậm chí.
Anh còn rõ ràng.
Bệnh viện này là sản nghiệp trên danh nghĩa.
Kể cả vị viện trưởng lỗi lạc thường xuyên xuất hiện trên tấm poster kia.
Cũng chỉ là một người phát ngôn được đẩy ra, chỉ bởi vì dáng dấp anh ta có thể ăn hình thôi.
Tay của bệnh viện này duỗi ra thật dài rất dài, dụng cụ từ liệu sản nghiệp từ liệu, lấy nơi này làm khởi điểm, không ngừng lan rộng ra, mở rộng ra, chi chít dày đặc.
Giống như.
Khối u của xã hội.
Không cách nào khống chế.
Cũng khó mà khống chế được.
Kể cả Vương Hưng Kiến vào tháng trước khi về nhà dưới quê cũng nhìn thấy trên đường mười tám tuyến huyện thành quê mình lại mở một tiệm từ liệu, mỗi ngày đều có rất nhiều người già đi vào trong đó nghe giảng bài, được phổ cập cái gọi là thần kỳ và vĩ đại của từ liệu.
Có một số việc, Vương Hưng Kiến không dám tiếp tục nghĩ thêm, cũng không dám đi kiểm tra kỹ, lại không dám đi truy cứu sâu, nhưng dưới trằn trọc không yên, anh đã mắc phải tật mất ngủ từ lâu rồi.
Anh rất thống khổ, anh rất rối rắm, anh thật bất đắc dĩ.
Mỗi ngày đi làm trong bệnh viện.
Giống như bị giày vò trên cái nồi bị nung đỏ.
Anh mở máy tính trên bàn làm việc của mình lên.
Mở một tập tài liệu trong đó.
Bên trong có một bản báo cáo tự thuật của mình.
Đây là đoạn văn mình đã thật mãnh liệt thật phấn khởi gõ ra sau khi uống chút rượu.
Bên trong công kích cái gọi là diễn trò và lời bịa đặt về từ liệu.
Anh cảm thấy khi đó anh tìm được chính mình, cũng tìm thấy được cánh cửa giải thoát thống khổ.
Anh là một bác sỹ, trị bệnh cứu người là thiên chức của mình, từ nhỏ anh đã nghĩ như vậy, cũng vẫn luôn cho là như thế, cho dù sau khi đi ra xã hội, một vài góc cạnh đã bị mài bằng rồi, nhưng tóm lại ở trong lòng vẫn còn chút kiên trì và khí phách.
Vương Hưng Kiến nở nụ cười.
Anh vẫn cho rằng mình nổi bật bất phàm, tuy rằng gia đình bình thường, nhưng dựa vào cố gắng của mình, thành tích học tập trên trường và trình độ tiến bộ sau công tác đều rõ như ban ngày.
Có lần anh đã cho rằng mình chưa tính là con cưng của trời, nhưng xem như đã thoát khỏi tầng cấp tinh anh đại chúng phổ biến.
Nhưng hiện giờ quay đầu lại nhìn xem.
Anh phát hiện mình không khác gì người bình thường.
Nhìn trước ngó sau.
Vì tiền, vì công việc, cũng không thể không phủ kín một tầng bụi bặm lên lương tâm của mình.
Anh đăng nhập QQ trên máy tính, trong danh sách có một nick đặc biệt, là của một phóng viên tên tiểu Từ.
Anh ta từng liên hệ với mình, hy vọng được phỏng vấn mình, vả lại biểu lộ ra thái độ chân thành trong phỏng vấn, anh ta hy vọng làm sáng tỏ chuyện này, khiến càng nhiều người càng tránh cho cửa nát nhà tan.
Anh ta mang đến cho mình rất nhiều tư liệu mà chính anh ta tìm hiểu điều tra, nhìn thấy ghê người.
Vương Hưng Kiến hít sâu một hơi.
Di chuột lên trên văn kiện.
Định kéo nó đi gửi cho tiểu Từ.
Lại do dự.
Lúc này.
Cửa văn phòng bị người đẩy ra, hai người đi đến.
Một người là phó viện trường, một người là chủ nhiệm văn phòng.
Vương Hưng Kiến hơi bối rối, anh định tắt máy tính, nhưng đã không còn kịp rồi.
Chính là, phó viện trưởng và chủ nhiệm không vội vã quát mắng gì anh.
Chủ nhiệm còn giúp nhặt điếu thuốc mới vừa rồi Vương Hưng Kiến bị kinh hoảng đã làm rơi xuống, dụi tắt vào gạt tàn, đồng thời, lại rút ra một điếu thuốc khác, đưa cho Vương Hưng Kiến.
Vương Hưng Kiến ngồi ở đó.
Hơi kinh ngạc và không biết làm sao hé miệng ra.
Ngậm đầu thuốc.
- Tiểu Vương à, đơn xin đi Mỹ đào tạo chuyên sâu của cậu, trong viện đã đồng ý, tất cả chi phí đều do viện phụ trách, mặt khác, cậu không cần lo lắng chuyện người trong nhà cậu, cậu đi Mỹ bồi dưỡng là vì công việc và cống hiến cho bệnh viện cho tập đoàn, cho nên sau khi cậu đi Mỹ, tiền lương của cậu sẽ được trả như cũ.
- Mặt khác, chờ sau khi cậu trở về, chức vụ của cậu cũng sẽ thay đổi, tiền lương cơ bản và tiền thưởng tăng lên gấp đôi cũng không thành vấn đề.
Vương Hưng Kiến há to miệng, điếu thuốc lại rơi xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận