Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 648: 1 thành 1 ngôi mộ!

Bên trong thành.
Vô số quan lại ngày bình thường cao cao tại thượng bắt đầu bỏ chạy.
Phán quan thần thánh bất khả xâm phạm bắt đầu hoảng loạn.
Đám tuần kiểm đại nhân ngày thường vẫn luôn hếch mũi lên trời cũng phát hoảng.
Quan lại cơ sở phía dưới càng hoảng sợ tới không thể tự ức chế.
Mấy ngàn năm nay.
Tống Đế thành sừng sững thần thánh bất khả xâm phạm ở nơi này.
Ai có thể dự liệu được vào hôm nay, nó sẽ gặp phải loại nghiền ép thảm thiết như vậy?
Tống Đế Vương họ Dư càng không ngừng phát ra tiếng gào rú.
Lúc này.
Cho dù là anh ta cũng không khỏi hô lên:
- Mau mau rời đi!
Anh ta chỉ có thể tận lực làm chậm tốc độ đập xuống của huyết nguyệt.
Lại không thể thay đổi kết quả này.
Lúc này.
Anh ta chỉ có thể lưu lại cho thủ hạ của mình.
Cho những người phía dưới tòa thành nghiêm chỉnh này có thời gian và cơ hội chạy trốn.
- Vèo!
- Vèo!
- Vèo!
Từng đạo quang mang với màu sắc bất đồng bắt đầu bắn nhanh ra.
Mọi người bắt đầu chạy trốn.
Doanh câu vẫn đang đứng trên tường thành.
Không ra tay ngăn cản.
Cùng với hiện tại tốn thời gian đi "Giản Mạch Tuệ".
Chi bằng đứng ở chỗ này.
Lẳng lặng thưởng thức "cảnh đẹp" một vòng huyết nguyệt hủy một tòa thành.
- Đặc... Sắc... Không...
Châu Trạch gật đầu.
- Còn... Chưa... Đủ...
Doanh câu bay lên, đã tới trên huyết nguyệt.
- Đại Trường Thu, nhanh tới trợ bản vương!
Tống Đế Vương họ Dư hô lớn.
Anh ta đang gọi Đại Trường Thu đứng bên cạnh đến giúp đỡ.
Phải biết rằng.
Chuyện hôm nay.
Vốn là do anh ta gây ra!
Vốn là.
Tống Đế Vương họ Dư tưởng hư vô chi địa lại xuất hiện nhân vật không tầm thường gì, dù sao chỗ ấy cũng thường có đồ vật chạy qua, gặp nhiều rồi cũng không thấy có gì lạ.
Tuy nói chuyện Đại Trường Thu chạy trốn có chút kỳ quái.
Nhưng thuận nước giong thuyền, có thể giúp đỡ, lại ở ngay trên địa bàn của mình, Tống Đế Vương họ Dư anh có vốn liếng này.
Hư Vô Chi Địa.
Là một mảnh đất man hoang nằm ngoài âm dương.
Có điểm giống với khu vực đang đợi khai phát ở thế giới hiện thực.
Nơi ấy.
Âm Dương không phân.
Cũng có một chút chủng tộc kỳ quái sinh tồn.
Thỉnh thoảng cũng có một số đồ vật sẽ chạy ra từ bên trong, tàn sát bừa bãi một hồi, nhưng cơ bản đều sẽ bị gạt bỏ.
Cho dù thỉnh thoảng sẽ có một vài đồ vật thực lực rất mạnh đi ra.
Nhưng đối mặt với lực lượng thể chế âm ty đả kích, trên cơ bản nó không thể tạo ra bọt sóng gì lớn.
Chỉ là.
Một lần này, đồ vật.
Lại có thể nện cả huyết nguyệt xuống!
Đại Trường Thu sửng sốt một chút.
Không đi hỗ trợ.
Mà anh ta lập tức xoay người.
Trốn!
Lúc trước khi con mèo mun lớn bị rút máu giẫm nổ.
Đây chỉ là một loại uy hiếp trực tiếp.
Khiến Đại Trường Thu biết người này không dễ chọc.
Mà lúc này.
Anh ta trực tiếp đập vòng huyết nguyệt oanh thành.
Đã lật đổ nhận tri của Đại Trường Thu.
Chống đỡ với mày?
Tạp gia và mày rất quen thuộc sao?
Bảo bối phía dưới của tạp gia cũng đã bị mất.
Chỉ còn lại cái mạng này.
Chống đỡ với mày cái rắm!
Đại Trường Thu lại chuồn mất.
Sau khi hung tợn gài bẫy Tống Đế Vương họ Dư một vố.
Anh ta quả quyết lựa chọn bán đứng đồng đội.
Tống Đế Vương họ Dư chống đỡ hư ảnh thật lớn, cho dù hai tay vỡ nát.
Nhưng anh ta vẫn có thể dùng thân thể của mình, dùng bộ ngực của mình, dùng bờ vai của mình, nỗ lực mà chống đỡ vầng huyết nguyệt này!
Uy thế của Thập Điện Diêm La.
Vào lúc này cũng thế hiện rõ hoàn toàn!
Anh ta.
Còn có thể chống đỡ!
Doanh câu khẽ ngẩng đầu lên.
Nhìn phía dưới huyết nguyệt.
Nói khẽ:
- Còn... Muốn... Quay về... Trên... Trời... Sao?
Chỉ dựa vào chút bổn sự ấy.
Còn không thấy ngại mà trở lại bầu trời tiếp tục tỏ vẻ?
Yếu như vậy.
Còn không thấy ngại mà tiếp tục trở lại bầu trời quan sát chúng sinh?
Mày.
Xứng đáng được treo ở phía trên sao?
- Ông!
Huyết nguyệt run lên.
Dường như bị kích thích.
Lập tức.
Trên huyết nguyệt.
Bắt đầu có nham thạch nóng chảy màu đỏ ngòm đếm không hết chảy tràn xuống tới.
Nham thạch nóng chảy này đại biểu cho nhiệt độ không tầm thường.
Trong này.
Ẩn chứa vô số năm tháng tới nay.
Huyết nguyệt treo tại bầu trời địa ngục, từng ngày từng tháng từng năm, mắt thấy vô số vong hồn địa ngục kêu rên.
Nguyền rủa.
Tai ách.
Oán niệm.
Hủy diệt.
Thuộc tính tiêu cực nồng nặc đến gần như có thể khiến cương thi cũng cảm thấy hít thở không thông, như miệng đê lớn bị vỡ.
Không ngừng có nước trào xuống!
- Đáng chết!
Tống Đế Vương họ Dư phát ra một tiếng gầm giận dữ.
Hư ảnh thật lớn của anh ta bắt đầu bị màu đỏ dính vào.
Mà nham thạch nóng chảy này càng cuốn về phía đám người trong Tống Đế thành.
Vô số quan lại trầm luân trong hơi thở nguyền rủa tràn ngập.
Thậm chí bắt đầu tự giết lẫn nhau.
Người có thể chạy trốn ra ngoài từ những phút đầu tiên dù sao cũng chỉ là số ít.
Lúc này.
Phần lớn người vẫn còn đang tụ tập bên trong.
Đệ tam điện.
Vào lúc này.
Triệt để hóa thành Tu La tràng địa ngục thảm thiết nhất!
Doanh câu lắc đầu.
Còn có chút bất mãn.
- Quá... Chậm...
Anh ta còn muốn đuổi theo người ta.
Không thể nán lại quá lâu.
Anh ta muốn sớm ngày nhìn thấy kết quả.
Mà không phải tiếp tục xem tràng diện giằng co nhàm chán này.
- Trong vòng… Mười… hơi thở... Kết thúc... Sau đó... Tao... Vì... Mày... Phong chính!
Phong chính.
Là một loại khẳng định của các nhân vật lớn đối với sơn hà hồ hải!
Lịch đại vương triều thời cổ đại cũng sẽ tiến hành phong chính với các "thần chi" trong cảnh nội, có nghĩa bọn nó là tồn tại được các vương triều công nhận, cũng sẽ khiến bọn nó nhận được lợi ích cực lớn.
Thật ra này có điểm giống với một loại khẳng định, nhưng vượt ra khỏi lực lượng của khẳng định.
Người cấp bậc càng cao, địa vị càng cao.
Hiệu quả phong chính của bọn họ lại càng lớn!
Huyết nguyệt đã ở trên bầu trời địa ngục không biết bao nhiêu năm.
Hôm nay.
Lại vì những lời này của doanh câu mà triệt để điên cuồng!
Châu Trạch rất khó có thể hiểu được loại điên cuồng này.
Dưới cái nhìn của anh.
Tên ngốc nghếch cứng đầu này không cần trả giá bất kỳ thứ gì.
Nhiều nhất chẳng qua chỉ là vỗ vỗ bờ vai của nó.
Nói một câu: Mày rất trâu bò.
Chỉ vậy đã khiến mày kích động thành như thế?
Trên thực tế.
Quả thật huyết nguyệt đang kích động vô cùng!
- Oanh! Oanh! Oanh!
Ba tiếng nổ truyền đến.
Trong huyết nguyệt phát ra tiếng nổ tung.
- A a a!!!!
Hư ảnh khổng lồ của Tống Đế Vương họ Dư hét lên một tiếng nát vụn.
Bán kính của huyết nguyệt cũng giảm đi gần như hơn phân nửa.
Nhưng phần còn lại vẫn đủ khổng lồ như cũ.
Sau khi nghiền nát hư ảnh Tống Đế Vương họ Dư.
Rốt cục không người nào có thể ngăn cản nó nữa.
Nó hung tợn trực tiếp nghiền ép Tống Đế thành!
- Oanh!
Máu thịt be bét.
Linh hồn nứt vỡ.
Vô số nhân vật cao cao tại thượng ở âm ty.
Vào lúc này lại biến thành nhỏ nhắn xinh xắn, nhu nhược, còn không bằng phàm nhân gặp thiên tai.
Bọn họ hô hào.
Bọn họ gào khóc.
Bọn họ diệt vong.
Huy hoàng.
Vào hôm nay bị giẫm đạp.
Tôn nghiêm.
Đang bị nghiền nát ngay trước mắt.
Quyền lực.
Tại lúc này bị xé nát!
Đây là một hồi kiếp nạn thật lớn.
Mà hết thảy này khởi xướng.
Lại đứng ở nơi đó.
Đầu hơi ngẩng lên.
Mười ngón tay như có chút run rẩy.
Hô hấp cũng có chút gấp gáp.
Kêu rên.
Kêu thảm thiết.
Rít gào.
Trong thành tản ra giọng nói dày đặc.
Phảng phất như âm phù êm tai nhất trên thế gian.
Đang trình diễn vì một mình mình.
Anh ta say sưa.
Anh ta trầm mê.
Anh ta vui sướng.
Anh ta... hưởng thụ!
Tất cả phát sinh ở đây.
Trong nháy mắt chấn động toàn bộ địa ngục!
Hôm nay.
Cố nhân trở về.
Một thành.
Một ngôi mộ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận