Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 348: Ngục giam

Châu Trạch gửi tin nhắn xin trợ giúp này cho Lâm Vãn Thu qua Wechat.
Qua mười phút sau, Lâm Vãn Thu đáp lại một tin:
- Đã biết rồi.
Sau đó.
Không có sau đó...
Ba chữ thật đơn giản này khiến ông chủ Châu cảm thấy, cà phê chồn sáng nay không có chút mùi vị gì.
Hết thảy tất cả dường như đều hơi đần độn vô vị.
- Ông chủ làm sao vậy? - Sau khi rời giường, Oanh Oanh hỏi lão đạo.
- Vẫn tưởng người ta luôn yêu mình, không có được, trái tim sẽ vĩnh viễn không yên. Thế nhưng hiện tại người ta lạnh nhạt, anh ta không quen.
- Ông nói gì lạ thế? - Oanh Oanh cảm thấy hơi không thể hiểu được.
- Cô còn nhỏ, chờ khi cô lớn rồi sẽ hiểu. - Lão đạo vuốt vuốt chòm râu dê của mình, nói.
- Ông lớn hơn tôi?
- Cô còn lạnh, chờ cô nóng lên rồi sẽ hiểu.
Châu Trạch đang phát ngốc với chiếc điện thoại di động đối diện, chợt phát hiện ly cà phê trước mặt mình đang rung động nhẹ nhàng. Anh ngẩng đầu, nhìn thấy Oanh Oanh đang đuổi theo lão đạo điên cuồng đánh.
Hầu Tử ở bên cạnh "xèo xèo C-K-Í-T..T...T" không ngừng. Nhưng Hầu Tử kế thừa “từ tâm” của lão đạo, chỉ dám kêu gào mà không dám thực sự đi lên ngăn cản đầu cương thi này.
- Mới sáng sớm đã gây sự ầm ĩ, đuổi đánh cái gì, phiền chết đi được!
Tiểu loli đi xuống lầu.
Không chải đầu.
Mặc đồ ngủ.
Sáng sớm, phòng đọc sách đã vô cùng náo nhiệt. Ông chủ Châu duỗi lưng, khóe mắt liếc qua nhìn thấy bên ngoài cửa phòng đọc sách có một xe cảnh sát ngừng lại.
Đứng dậy, đi ra ngoài.
Tiểu loli chú ý tới Châu Trạch đi ra ngoài, đang chuẩn bị cùng đi ra xem một chút.
- Này, mặt chưa rửa, răng chưa đánh, quần áo còn chưa thay, cứ như vậy ra cửa sao! - Bạch Oanh Oanh đi tới hỏi.
- Ai cần cô lo. - Tiểu loli nhìn đầu cương thi xuẩn manh, khó chịu rất lâu rồi.
- Nơi này là phòng đọc sách, là đạo trường của ông chủ. Cô là người của ông chủ, ra cửa liền đại biểu cho hình tượng của ông chủ. Cô tùy tùy tiện tiện đi ra ngoài như vậy, ngộ nhỡ rò rỉ ra đâu đó, bị ai thấy được, ông chủ sẽ rất mất mặt!
- ... ... - Tiểu loli.
- Hôm nay cô uống nhầm thuốc rồi, thối cương thi!
Tiểu loli quay về phía Bạch Oanh Oanh làm mặt quỷ, le lưỡi.
Đợi khi cô ấy lại quay đầu lại, phát hiện Châu Trạch đã ngồi lên xe cảnh sát đi rồi.
- Sáng sớm vậy mà anh ta muốn đi đâu?
- Hẳn là đi tra án. - Bạch Oanh Oanh nói.
- Thần thần bí bí.
Tiểu loli chu mỏ, kêu lên:
- Hình tượng của ông chủ đói bụng rồi, muốn ăn cơm!
- Được, chờ.
Bạch Oanh Oanh thấy bản thân thành công giữ tiểu loli lại, cũng liền thuận theo ý của cô ấy, làm bữa sáng cho cô ấy.
Tiểu loli lại hơi liếc nhìn bên ngoài, sau đó nhìn nhìn bóng lưng Bạch Oanh Oanh.
Hai tay nâng ngực.
Thầm nói:
- Ngu xuẩn cương thi, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta bán đi còn giúp người ta đếm tiền! Không muốn tôi đi thì tôi không đi.
Tiểu loli tức giận ngồi xuống ghế sofa, một tay chống cằm, nhìn tiểu Hầu Tử đang chơi sách Âm Dương. Nó lật qua lật lại, lăn lộn, rồi lại lăn qua lăn lại.
- Châu Trạch thối, có phải địa vị của tôi còn không bằng một con khỉ?
... ... ...
- Bánh quẩy.
Trương Yến Phong đưa một chiếc bánh cho Châu Trạch.
- Đã ăn rồi. - Châu Trạch khoát khoát tay.
Trương Yến Phong gật đầu, vừa lái xe vừa ăn.
- Đây là xe cảnh sát?
- Làm sao vậy?
- Anh lấy xe công làm việc riêng.
- Hôm nay vừa lúc tôi muốn tới ngục giam giao tài liệu, tiện đường. - Trương Yến Phong liếc qua Châu Trạch: - Nếu như tôi giao tài liệu xong anh còn chưa đi ra, tôi cũng không chờ anh, anh tự đón xe trở về.
Khi xe lái vào ngục giam, đã chín giờ sáng. Trương Yến Phong sắp xếp việc thăm tù xong xuôi, hai người vào ngục giam sau đó liền tách ra.
Một mình Châu Trạch ngồi ở sau tấm kính dày chờ đợi, hơi buồn chán, nhưng ở đây lại không thể hút thuốc.
Đợi đại khái chừng mười lăm phút.
Một người đàn ông cao ráo, gầy gò được bảo vệ tháp tùng đi đến. Khi anh ta nhìn thấy Châu Trạch ngồi ở bên ngoài, anh ta có chút ngoài ý muốn, quay đầu lại hỏi người quản ngục bên cạnh điều gì đó. Sau khi xác nhận không có sai sót gì, anh ta mới ngồi xuống.
Cầm điện thoại lên, trực tiếp hỏi:
- Anh là ai?
- Tôi là bạn của cảnh sát Trương, tôi có một chút chuyện cần tìm anh để tìm hiểu.
- Anh là phóng viên?
- Không phải.
- Tôi nói chuyện với anh có nhận được chỗ tốt gì không?
- Có lẽ tôi có thể tìm được phương pháp giúp anh thoát tội.
- A.
Đối phương nở nụ cười.
- Tôi đã ngồi tù năm năm, chỉ còn một năm nữa là có thể ra ngoài, cần gì phải lăn qua lăn lại như thế?
- Nếu như có thể chứng minh được anh bị oan uổng, anh có thể nhận được bồi thường.
- Xin lỗi. Đầu tiên, tôi kiên định tin mình vô tội, tin mình trong sạch. Nhưng vợ của tôi và hai con của tôi đã chết, đây là sự thực.
- Tôi phải cảm ơn cuộc sống lao ngục năm năm này. Có lẽ nếu tôi ở bên ngoài, tôi đã sớm không chịu nổi áp lực tinh thần mà tự sát. Ở chỗ này, tôi có thể tìm được an bình một lần nữa.
Thái độ này của đối phương khiến Châu Trạch cảm thấy có chút không biết nên nói gì. Anh gật đầu, đứng lên, ra hiệu có thể kết thúc lần thăm tù này.
- Kết thúc?
Đối phương hơi kinh ngạc, nhưng vẫn buông điện thoại xuống, đứng lên, chuẩn bị theo quản ngục trở về.
Châu Trạch nhìn bóng lưng anh ta biến mất ở sau cánh cửa kia, khuôn mặt vốn mang theo nụ cười mỉm ấm áp, vào lúc này chậm rãi trở nên lạnh lẽo.
Loại tư thái của đối phương lúc trước, trước đây Châu Trạch đã từng nhìn thấy trên người một vài khổ hạnh tăng. Bọn họ coi tất cả cực khổ thế gian dành cho mình thành sự lịch lãm Phật tổ dành cho mình, do đó, họ có thể làm được như ăn mật.
Nhưng nơi này là ngục giam.
Cũng không phải giáo đường.
Một người đàn ông trung niên có vợ và hai con chết đi.
Thế nhưng có thể làm được tới mức quên đi tất cả ở trong tù như vậy.
Mặc kệ người khác có tin tưởng hay không.
Dù sao thì Châu Trạch cũng là không tin.
Đi ra khỏi phòng thăm tù, Châu Trạch bấm điện thoại của Trương Yến Phong.
- Nhanh như vậy đã kết thúc rồi sao?
- Đúng.
- Chỗ tôi còn phải bận rộn một hồi nữa, hay anh tới cửa ngục chờ tôi.
- Được.
Ra khỏi ngục giam, bên ngoài có chút hoang vắng. Châu Trạch ngồi xổm trên cạnh đá bên lề đường, lặng lẽ châm một điếu thuốc.
Nếu như nói trước kia anh chỉ hoài nghi, hiện tại trong lòng Châu Trạch đã có một loại dự cảm, đó chính là chắc chắn chồng của nữ nhà văn kia đã biết chút gì đó.
Về phần càng sâu hơn.
Châu Trạch không có suy nghĩ.
Bởi vì chỉ nghĩ thôi anh đã cảm thấy có chút khủng bố.
Mặc kệ cây bút kia có ở nhà hay nằm trên tay đối phương, dùng mấy câu vô nghĩa để trực tiếp thăm dò tìm tòi đối phương, đều có vẻ không có chút ý nghĩa nào, ngược lại còn đả thảo kinh xà.
Ngươi có thể nói ông chủ Châu hơi kinh sợ.
Nhưng làm một đầu cá muối, ông chủ Châu nhất định phải để bản thân ở vị trí an toàn nhất, từ đó mới có thể thảnh thơi mà phơi nắng mặt trời một ngày.
Lui về phía sau mấy bước, nhìn cửa sắt ngục giam, nhìn kiến trúc ngục giam cao vót.
Trong lòng Châu Trạch đang tính toán xem anh có thể tìm được cơ hội tự len lén lẻn vào xem không?
Nếu như cây bút thực sự nằm trên tay đối phương.
Như vậy mình tuyệt đối không thể cho anh ta có cơ hội kịp phản ứng.
Nữ sinh nói "em muốn ngồi chồm hổm ở bên cạnh vẽ vòng tròn nguyền rủa anh", xác suất rất lớn là đang nói yêu.
Nhưng nếu quả thật để người cầm bút kia viết cho mình một câu chuyện, để mình làm nhân vật phụ bên trong, đó chính là bán mạng thật.
Di động vang lên ngay lúc này. Châu Trạch nhận điện thoại, là lão đạo.
- Alo, ông chủ, sát vách phòng đọc sách của chúng ta đã được chuyển nhượng. Tôi phát hiện đoàn đội tu sửa đã tới đó. Tôi hỏi thì biết, là viện trưởng Lâm để người ta tới.
- Ah.
Châu Trạch nhớ lại, lúc trước Lâm Vãn Thu đã nói muốn mở một hiệu thuốc ở sát vách phòng đọc sách của Châu Trạch. Bởi vì cô ấy luôn cảm thấy người thầy trong trí nhớ của mình, nay lại chạy đi làm người bán sách, thật là công việc quá không đàng hoàng.
- Đoàn đội trùng tu tới hỏi anh, anh muốn sửa thành phong cách loại nào?
Lão đạo hô vào điện thoại.
- Cứ làm theo bố cục của phòng đọc sách đi.
- Làm theo bố cục của phòng đọc sách? - Lão đạo sửng sốt một chút, có hiệu thuốc nào như vậy sao?
- Cứ như vậy đi.
- Ah, được rồi.
Cúp điện thoại, Châu Trạch nghĩ bản thân mình vẫn phải gọi điện thoại cho Lâm Vãn Thu để hỏi tình hình một chút. Dù sao hôm qua cũng là mình đưa người bị thương tới, mà anh trai của người bị thương lại dùng phương thức này để lừa bịp mọi người, xin quyên tiền, ý đồ phát tài một phen. Hành vi này đã tạo thành vết đen rất lớn đối với hình tượng bệnh viện của Lâm Vãn Thu.
- Alo, chuyện gì vậy?
Viện trưởng Lâm nhận điện thoại.
- Chuyện xin quyên tiền kia, em định xử lý như thế nào?
- Em đã để luật sư khởi tố trang web quyên tiền, đồng thời Weibo chính thức của bệnh viện cũng đã đăng video đoạn clip từ khi bệnh viện nhận được bệnh nhân, tới khi cuộc giải phẫu kết thúc từ ngày hôm qua lên.
- Có thể vãn hồi không? - Châu Trạch có hơi chột dạ hỏi.
Hai người còn chưa ly hôn đâu. Cho dù đã ly hôn, nhưng hãm hại vợ trước như thế, là đàn ông, chắc chắn sẽ phải có chút áy náy, đúng không?
- Tối hôm qua em đã biết anh trai của người bị thương tuyên bố tin tức xin từ thiện. - Viện trưởng Lâm nói.
- Ừm?
- Sau đó em giúp anh ta, giúp anh ta mua thuỷ quân mua đại V để giúp anh ta tuyên truyền chuyện này ra. Đương nhiên, khoản tiền từ thiện người ta quyên góp được là 50 vạn cũng khiến anh ta rất vui vẻ.
- Em cố ý sao? - Châu Trạch bừng tỉnh.
- Đúng vậy, khi chuyện này nổi lên, rất nhiều người bắt đầu công kích bệnh viện của em chỉ nhận tiền không chú ý mạng người, em lại nhân lúc còn nóng mua càng nhiều tài khoản kinh doanh hơn phát chân tướng sự thật giúp em, công bố video, tiến hành khiển trách.
- Hiện tại dư luận trên mạng đều tiến hành biểu dương bệnh viện em. Thật ra từ trước tới sau bọn em đều không mất tiền, lại còn có thể quảng cáo mạnh như vậy, hiệu quả không tệ chút nào. Cho dù là dư luận bên ngoài hay là phía trên đều tiến hành biểu dương bệnh viện.
- Anh đây lo lắng vô ích rồi.
- Có phải anh cảm thấy em đã thay đổi rồi không?
- Hơi hơi.
- Hiện tại em là viện trưởng, tất cả mọi người trong bệnh viện đều dựa vào em để kiếm cơm, em không còn là bác sĩ thực tập nho nhỏ chạy tới chạy lui sau lưng anh nữa.
- Ừm.
Điện thoại dập máy.
Ông chủ Châu nhìn nhìn di động, ném điếu thuốc trong xe xuống, dùng đế giày giẫm lên.
- Này, lên xe, còn chờ gì nữa.
Trương Yến Phong đã lái xe tới, hướng về phía Châu Trạch ấn còi.
Châu Trạch lên xe.
- Hỏi ra được điều gì không?
Châu Trạch lắc đầu.
Chuyện này, mặc kệ chân tướng thế nào, Trương Yến Phong đều không nên bị cuốn vào nữa.
- Được rồi, tôi quay về cục cảnh sát, vừa lúc tiện đường đưa anh về phòng đọc sách.
- Cảm ơn.
- Tiện đường, tiện đường, tôi cũng không dùng xe công làm việc tư.
Trương Yến Phong vỗ vỗ tay lái, một quyển sách để trước phía rơi xuống.
Bởi vì anh ta đang lái xe, cho nên Châu Trạch khom lưng nhặt lên giúp anh ta.
- …? - Châu Trạch nhìn thoáng qua tên sách: - Anh đọc cái này?
- Em rể tôi viết, chính là người mà anh đã thăm tù đấy. - Trương Yến Phong có chút kiêu ngạo nói.
- Anh ta viết?
- Đúng vậy, khi ở trong tù, em ấy tích cực cải tạo, còn lấy cuộc sống ngục giam làm đề tài viết vài cuốn sách. Có cuốn đã được xuất bản, có cuốn thì chưa. Bởi vì vậy, em ấy còn được giảm hình phạt đó.
Châu Trạch có chút nghiêm túc cầm quyển sách trong tay.
Bìa mặt.
Là hình toàn cảnh ngục giam Thông Thành.
Thò đầu ra khỏi cửa xe, Châu Trạch nhìn về phía ngục giam Thông Thành phía sau.
Không biết vì sao.
Đột nhiên anh cảm thấy.
Ngục giam nguy nga cao lớn này.
Và biệt thự ma mà Bạch Oanh Oanh mua lúc trước.
Có một chút.
Tương tự... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận