Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 545: Doanh câu vs Phật!

Là người sẽ ngộ hiểu.
Cũng bởi vậy mới có câu sáng nghe đạo, chiều chết cũng cam lòng.
Xa có Thích Ca Mâu NI chứng được Phật pháp dưới cây bồ đề.
Gần có Vương Thủ Nhân không phân ngày đêm nhìn gậy trúc, cuối cùng thực sự nhìn ra đạo "Thánh nhân".
Có lẽ.
Ngoài bản thân hòa thượng chốc đầu.
Không còn người nào biết được hết thảy trước mắt.
Rốt cuộc là lão ta đốn ngộ hay là từ trước đó lão ta đã ẩn giấu.
Nhưng không thể không nói.
Loại sinh mệnh lực như tiểu cường đập không chết của hòa thượng chốc đầu cùng với lực ý chí mạnh tới độ khiến kẻ khác sợ hãi phiền chán.
Khiến Châu Trạch đứng ở bên bờ.
Đều có một chút kinh ngạc.
Giờ này khắc này.
Bỗng nhiên Châu Trạch có chút hiểu rõ.
Vì sao vị Địa Tạng Vương Bồ Tát kia lại có thể lắc lư một đời Thái Sơn phủ quân cuối cùng, sau đó càng nhập chủ địa ngục, trở thành người nói chuyện sau màn chân chính ở âm ty.
Nếu như dưới Phật môn.
Đều là con lừa ngốc như hòa thượng chốc đầu.
Vậy còn có gì mà người Phật môn không thể làm được?
Địa ngục.
Bị mất cũng không oan.
Bạch Oanh Oanh bò tới bên lề đường, một tay chống lan can, cũng đang ngắm nhìn mặt sông.
Phật môn trên mặt sông.
Tản ra khí tức khiến cô ấy rất khó chịu.
Trong lúc nhất thời.
Bạch Oanh Oanh lại có chút vướng mắc.
Cô ấy vừa hy vọng hòa thượng chốc đầu có thể tiếp tục kiên quyết, bởi vì Bạch Oanh Oanh biết mỗi lần vị này thức tỉnh thời gian đều sẽ không quá dài, chỉ cần tìm một ít chuyện cho anh ta làm, hẳn anh ta sẽ không tiếp tục "tự mình hại mình", làm hại thân thể ông chủ, cô ấy hy vọng hòa thượng chốc đầu có thể tiếp tục kiên cường.Li ê n hệ Viptruyenfull.com - Truyện Dịch Hay Giá Rẻ.
Nhưng về phương diện khác, sau khi nhìn thấy hư ảnh Phật môn này, cô ấy lại cảm thấy có chút bận tâm, ngộ nhỡ thực sự gọi Chân Phật tới, vị này không thể đánh lại, không phải ông chủ nhà mình cũng sẽ chết theo vị này sao?
Thiếu nữ ngăm đen cũng ngẩng đầu.
Muốn nhìn về phía bờ sông.
Nhưng cô ta vẫn đang bị khóa, không nhúc nhích được.
Tức giận ah.
Rõ ràng có tiết mục xuất sắc như vậy.
Bản thân mình lại không nhìn thấy!
Nhưng Phật uy mênh mông cuồn cuộn hơn trước kia rất nhiều lần này.
Cô ta vẫn có thể cảm nhận được.
Lúc này.
Cô ta không khỏi có chút cắn răng nghiến lợi.
Hòa thượng chết tiệt.
Còn biết bảo tồn thực lực.
Vì sao ngay từ đầu lão ta không xuất ra loại đại chiêu này?
Hại lão nương lâm vào tình trạng hiện tại, còn bị hạ thi độc.
Mình nên hy vọng lão ta có thể giết người đàn ông trước mặt cho hả giận, hay nên hy vọng người đàn ông trước mặt giết được lão ta, sau đó giải độc cho mình đây?
Thiếu nữ ngăm đen lại lâm vào xoắn xuýt.
Mẹ chồng nói đúng.
Mình quả thật không giỏi động não.
Chỉ thích hợp trồng trọt.
Châu Trạch đứng tại chỗ.
Ánh mắt anh rơi xuống trên người hòa thượng chốc đầu.
Hòa thượng chốc đầu có vẻ tiều tụy.
Không phải bị Châu Trạch đánh thành tiều tụy.
Mà chính bản thân lão ta hiến tế tánh mạng của mình.
Mới dẫn tới tình cảnh như hiện tại.
Cái gọi là không môn, đến tột cùng là cái gì?
Giống như cái gọi là giang hồ.
Mọi người thường nói "tiến nhập giang hồ, thôi xuất giang hồ".
Nhưng cụ thể giang hồ.
Ở nơi nào?
Cũng giống vậy.
Độn nhập không môn (xuất gia).
Không môn này.
Đến tột cùng ở phương nào?
Là cửa chính của miếu thờ trong núi.
Hay là tóc đen cuồn cuộn của Phật trước khi quy y hạ xuống?
Lúc này.
Không môn thực sự hiện ra.
Mà Phật.
Lại đứng phía sau không môn.
Vẻ mặt hòa thượng chốc đầu tràn đầy thành kính nhìn phía trên.
Lão ta rất vui vẻ.
Cho dù lão ta cảm giác được bản thân mình sắp chơi xong, đã gần dầu hết đèn tắt.
Nhưng lão ta vẫn rất vui vẻ.
Hôm nay lão ta.
Thật sự phát huy siêu thường.
Không.
Là phát huy siêu siêu siêu thường!
Không môn.
Bần tăng nhìn thấy không môn.
Phật.
Bần tăng gần nhìn thấy Phật.
A di đà phật.
A di đà phật!
Phật.
Trừ ma!
Phật.
Cứu ta!
Hòa thượng chốc đầu hô to trong lòng, lão ta biết, nhất định Phật có thể nghe thấy, bởi vì Phật tồn tại trong lòng mỗi người.
Châu Trạch không hề làm gì cả.
Từ khi hòa thượng chốc đầu bắt đầu niệm tụng tâm kinh.
Anh ta đã không động.
Khi không môn hiển hiện.
Anh ta cũng không động.
Anh ta không có ý định động.
Anh ta đang đợi.
Chờ Phật đi ra!
Lúc anh ta sinh ra đời, thế gian không Phật.
Khi anh ta ngã xuống, Phật còn chưa ra hồn.
Hiện tại.
Vị Địa Tạng Vương Bồ Tát kia đang chấp chưởng địa ngục.
Chấp chưởng nơi vốn là của anh ta.
Cho nên.
Anh ta hiếu kỳ.
Anh ta muốn thấy mặt mày vị Phật này!
Trước kia anh ta cố ý tránh né, có thể nói là kéo dài hơi tàn, cũng có thể nói là giữ được núi xanh lo gì không có củi đốt.
Nhưng Châu Trạch chưa từng cho rằng mình đang sợ, cũng sẽ không thừa nhận bản thân mình biết sợ.
Mà lúc này.
Lại là chứng minh tốt nhất.
Anh ta.
Không sợ hãi!
- Răng rắc... ... Răng rắc... ... Răng rắc... ...
Phía sau cánh cửa màu vàng truyền đến tiếng ma sát nhỏ nhẹ.
Như tiểu động vật phá trứng mà ra.
Vỏ trứng vỡ vụn.
Biểu thị khí tượng mới đã tới.
- Két..... ... Két..... ... Két..... ...
Có người.
Ở sau lưng.
Thôi động cánh cửa này!
Phía sau cửa.
Thật sự có người!
Hai tay Châu Trạch thả lỏng phía sau.
Lẳng lặng chờ đợi.
Trong cơ thể.
Ngu ngốc gấp đến độ xoay quanh.
Mà ý thức của ông chủ Châu còn chưa tỉnh lại, vẫn đang lâm vào ngủ say.
Lúc trước "đau lòng đến không thể thở nổi".
Chỉ là bản năng, cho dù đang ngủ say Châu Trạch vẫn có thể khu động!
Cũng bởi vậy.
Khi Châu Trạch vốn định chơi đùa một vố lớn.
Không chút kiêng kỵ đi trang bức.
Thậm chí anh ta không quan tâm tới hậu quả bản thân có thể sẽ bại lộ thân phận.
Không ai có thể ngăn cản anh ta!
Không nói tới hiện tại Oanh Oanh không còn khí lực.
Cho dù có sức lực, dưới ánh mắt trợn trừng của Châu Trạch, chân cô ấy cũng mềm nhũn.
Thiếu nữ ngăm đen kia đã sớm bị Châu Trạch điều giáo thành chó Nhật, hơn nữa hiện tại cô ta còn đang rơi vào mâu thuẫn xoắn xuýt.
Luật sư An cũng không ở đây.
Ngay cả lão đạo cũng không ở.
Bỗng nhiên.
Lúc này Châu Trạch.
Giống như một phạm nhân mới vừa vượt ngục được.
Hoàn toàn vô câu vô thúc.
- Đệ tử cung thỉnh Phật ta phủ xuống!
Hòa thượng chốc đầu quỳ xuống lạy.
Lão ta vốn có chút mập, nhưng lúc này túi da tai to mặt lớn đang nhanh chóng khô quắt xuống.
Trong nháy mắt.
Cả người như già đi mấy chục tuổi.
Da đầy nếp nhăn.
Tóc trắng xoá.
Nhưng đôi mắt lão ta lại một lần trở nên trong trẻo không gì sánh được, có vẻ phá lệ kích động!
Kiếp này có thể vạn hạnh thấy được Phật nhan.
Gì tiếc một bộ thân xác thối tha?
Nhìn hòa thượng chốc đầu bày ra bộ dạng thành kính không gì sánh được.
Lông mày Châu Trạch chậm rãi nhíu lại.
Trong mắt anh ta, hòa thượng chốc đầu chỉ là một con kiến hôi, nhưng không thể nghi ngờ đây là một con kiến thông minh, điểm này, từ khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi vừa rồi anh ta có thể cảm thụ được.
Con kiến này.
Thông minh hơn nhiều so với con kiến lười biếng luyện được hai cơ bắp kia, cũng nỗ lực hơn nhiều lắm.
Nhưng chính là một con kiến thông minh như vậy.
Lại nguyện ý vì Phật mà kính dâng.
Lão ta hận bản thân mình.
Đúng vậy.
Lão ta hận bản thân mình.
Lão ta vốn có thể giả chết tránh khỏi, cho dù cuối cùng anh ta có phát hiện lão ta đang giả chết hay không, nhưng đối với lão ta, đây cũng là chút hy vọng sống.
Nhưng lão ta lại có thể chủ động đứng lên.
Hơn nữa là hết lần này tới lần khác không ngừng đứng lên.
Không phải là vì lão ta không tiếc mệnh.
Mà là một câu "lúc ta sinh ra đời, thế gian không Phật" của anh ta.
Khiến lão ta cảm thấy tính ngưỡng của chính mình bị tiết độc.
Thở một hơi thật dài.
Nhìn về phía hòa thượng chốc đầu đã bị hút thành người khô phía trước.
Trong lòng Châu Trạch ngược lại không có áy náy gì.
Từ lúc nào.
Nói thật.
Còn phải áy náy?
- Ông!
Tiếng ma sát bắt đầu liên hồi.
Phảng phất như phía sau cửa có người, hai tay người đó đã chống lên cánh cửa.
Đang đẩy cửa!
Khe cửa.
Đã hiển lộ ra.
Sẽ bị đẩy ra!
Phạn âm cuồn cuộn truyền tụng từ bên trong ra.
Phảng phất như ở sau cánh cửa này.
Là cực lạc tịnh thổ chân chính!
Phật pháp vô biên đang dập dờn.
Phật âm thấm vào ruột gan đang truyền tụng.
Một bông hoa môt thế giới.
Một cây một bồ đề.
Châu Trạch hít sâu một hơi.
Từ khi bị Châu Trạch đánh thức tới nay, anh ta chỉ gặp phải loại đối thủ tiểu miêu tiểu cẩu, cho dù là Giải Trãi lúc trước cũng chỉ là một đạo hình chiếu mà thôi.
Người trước mắt này.
Mới thật sự đáng để anh ta tôn trọng chân chính!
Châu Trạch vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Thế nhưng dưới chân của anh ta.
Lại xuất hiện từng đạo huyễn ảnh.
Mặt đất bắt đầu rạn nứt.
Đại địa bắt đầu chấn động.
Từng tầng nham thạch nóng chảy đang phun trào từ dưới đất lên.
Đây là thật.
Cũng là giả.
Chính như không môn trước mặt.
Môn như kỳ danh.
Phía sau cửa là khoảng không.
Nhưng phía sau cửa lại là cái gì cũng có.
Thiếu nữ ngăm đen nằm dưới đất nhìn nham thạch nóng chảy đang sôi trào dưới chân mình.
Cả người bị dọa, sợ choáng váng.
Trời ạ.
Rốt cuộc đây là thao tác gì!
Mẹ chồng ơi.
Đều tại con.
Con đã trồng mẹ xuống quá sớm.
Mẹ không thể nhìn thấy một màn này.
Nhìn.
Đây là chân thần tiên đang đánh nhau a a a a a! ! ! ! !
Ngay từ đầu Oanh Oanh còn lui về phía sau, tránh né nham thạch nóng chảy, nhưng rất nhanh, nham thạch nóng chảy đã hoàn toàn bao phủ mặt đất, Oanh Oanh không thể lui được nữa.
Cũng may.
Nham thạch nóng chảy này không có nhiệt độ, có thể nói, nó không phải chân thật, nhưng thoạt nhìn.
Lại không khác gì chân thật.
Bên cạnh Châu Trạch.
Vô số thi thể hung ma bắt đầu hiện rõ ra.
Trong con sông trước mắt này.
Vậy mà lại xuất hiện vô số vong hồn.
Bọn họ đưa hai tay của mình ra.
Vặn vẹo thân thể bị tàn phá.
Đang không ngừng kêu rên.
Tràng diện nơi đây.
Quả nhiên phá vỡ tam quan người khác!
Xương trắng bắt đầu tích lũy sau lưng Châu Trạch.
Vô số xương trắng.
Tích lũy tạo thành vương tọa đủ cho một người ngồi!
Thân thể Châu Trạch hơi khẽ dựa về phía sau.
Rất tự nhiên mà ngồi lên ngai vàng xương trắng này.
Bên dưới người.
Là nham thạch nóng chảy đang cuộn trào.
Trên đỉnh đầu anh ta.
Là huyết nguyệt nhô cao.
Phía trước.
Là Minh Hà cuồn cuộn.
Nơi này là địa ngục.
Mà anh ta.
Là doanh dâu!
Chủ nhân duy nhất!
U Minh Chi Hải.
Quần áo trên người doanh câu cũng đang từ từ biến hóa.
Từ từ rút đi.
Lộ ra nửa người trên của mình.
Trên da có phù văn không ngừng lưu chuyển.
Phảng phất như ký ức truyền thừa từ thượng cổ cổ xưa.
Còn có từng vết sẹo đáng sợ.
Như lạc tới từ thượng cổ chiến trường.
Vết sẹo gai mắt nhất nơi ngực.
Là ở ngoại ô Trác Lộc.
Trước khi Xi Vưu chết, đã lưu lại ấn ký trên người anh ta!
- Đến đây đi... ... Phật... ... Ta ở ngoài cửa... ... Chờ ngươi!
Ngồi trên ngai vàng xương trắng, Châu Trạch mở miệng nói.
Trong nháy mắt.
Nham thạch nóng chảy bốc lên.
Xương trắng dưới người bắt đầu điên cuồng mà vũ động.
Bên trong Minh Hà, vô số vong hồn cùng phát ra tiếng gào rú.
Ồn ào rung trời!
Uy áp bàng bạc.
Cuốn ra.
Phô thiên cái địa!
Tiếng trống trận rầm rầm.
Phảng phất như từng nhát búa tạ.
Hung tợn đập lên cửa lớn màu vàng óng trên mặt sông!
- Két..... ... Két!
Không môn mới vừa mở được một khe nhỏ.
Bỗng nhiên ngừng lại.
Như bị đè lên khóa tạm dừng.
Hòa thượng chốc đầu đã như da bọc xương phía dưới nghiêng đầu nhìn không trung.
Hơi kinh ngạc.
Có chút trố mắt.
Cửa.
Vì sao lại ngừng rồi?
Mà lúc này.
Phía sau cửa truyền ra giọng nói leng keng mênh mông cuồn cuộn:
- A di đà phật, đi nhầm cửa.
- Xin lỗi.
- Quấy rầy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận