Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1121: Phong vân (1)

Luật sư An cũng lười tiếp tục tranh luận gì đó, ngược lại có chút lo âu nhìn về phía bên Canh Thần.
Lúc trước, kẻ hố đối phương chính là mình, nhưng lúc đó, cái mông đã ngồi ở vị trí đó, muốn leo lên, thì phải không từ thủ đoạn, giống như là Phùng Tứ - kẻ lúc trước cũng đã từng gài bẫy anh ta vậy.
Tất cả mọi người có thể hiểu được, cũng đều có thể thích ứng với quy tắc của trò chơi này.
Nhưng một khi đã thoát khỏi quy tắc này, sau khi rời khỏi vị trí đó, góc độ nhìn người nhìn việc tự nhiên cũng sẽ thay đổi.
Giống như việc sau này có mấy lần Phùng Tứ đã cho luật sư An mặt mũi, nương tay mấy lần vậy.
Lúc này, để cho luật sư An nhìn cảnh Canh Thần thực sự phải tiêu vong trong trận phong ba này, thật đúng là khá đáng tiếc.
Bản thân đen thì có đen, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc lão An rất có cảm tình đối với những người màu trắng kia.
Chẳng qua là cục diện trước mắt, từ lúc ông chủ xuất thủ, sau khi ông chủ lớn ra mặt, thì đã không còn là chuyện mà đám người làm thuộc hạ như bọn họ đây có thể tham dự vào được nữa rồi, chút cân nhắc này, luật sư An vẫn phải có.
Canh Thần trơ mắt nhìn phân thân Hào Trư – cái thứ mới vừa được chính mình gọi tới kia, lại đang bị nuốt trọn từng chút từng chút một.
Cảm giác này.
Giống như một kẻ đang cực đói lại bắt được một cái chân giò muối lớn, trực tiếp bắt đầu gặm ăn.
Anh ta bỗng nhiên có chút hoài nghi tràng cảnh này, đến cùng chuyện này có phải một giấc mộng hay không, nếu như không phải là mộng, làm sao lại có thể xuất hiện loại chuyện ly kỳ như thế này được?
Giấc mộng này cũng kết thúc rất nhanh chóng.
Bởi vì cái móng giò heo lớn kia.
Bị gặm sạch rồi.
Châu Trạch lật tay lại.
Kết giới do chiếc nhẫn thanh đồng đã tạo ra lúc nãy đã tan biến.
Khóe mắt của anh ấy liếc qua Canh Thần ở trước mặt.
Chẳng qua là không nói gì, cũng không làm gì.
Tính cách của Thiết hàm hàm chính là như vậy, đối với những người những chuyện mà anh ấy không vừa mắt, đều lười phải đi giải quyết hay quan tâm.
Một cái mâm thịt lớn cộng thêm một cái móng giò heo lớn.
Ăn uống no đủ.
Nên đi ngủ rồi.
Nhắm mắt.
Lúc mở mắt ra lần nữa.
Châu Trạch đã khôi phục lại quyền khống chế đối với bộ thân thể này.
Có lẽ lần này không phải là đang chiến đấu, mà là ở bồi bổ, cho nên sau khi offline trả cơ thể lại cho mình, cũng không xuất hiện cái loại tình huống suy yếu đến cực điểm như lúc trước.
Thậm chí còn có điểm thần thanh khí sảng cảm giác thoải mái, có chút như vậy.
Chuyện mà thiết hàm hàm lười xử lý, Châu Trạch phải xử lý, anh nhìn Canh Thần ở trước mặt, nói:
- Tôi có thể không giết anh, nhưng cũng không thể nào cứ như vậy mà thả anh rời đi được.
Nếu như là lúc trước, để cho anh ta rời đi cũng không thành vấn đề, bí mật thực sự của tiệm sách cũng chưa bị bại lộ, tiệm sách Thông Thành, có lẽ cũng chỉ là một bộ đầu vận may cực kì tốt nhặt được mấy cương thi không tệ, ở trong mắt người bên ngoài, có chút thực lực, nhưng nếu chưa thực sự cảm nhận, đoán chừng đám đại lão của âm ti kia cũng không thèm để ý chuyện ở nơi đây.
Nhưng bây giờ thì khác rồi, cho dù Canh Thần không nhận ra thân phận của Thiết hàm hàm, nhưng một khi chuyện nuốt sống bổn nguyên của Hào Trư như thế này mà bị truyền ra ngoài, nói không chừng sẽ xuất hiện sơ hở gì đó.
Châu Trạch biết rõ, mặc dù khoảng thời gian hiện tại bản thân có thể nhàn nhã như vậy, xây dựng triều đình nhỏ của mình ở vùng đất Thông Thành nhỏ bé này, đơn giản cũng chỉ là dựa vào trời cao hoàng đế xa thôi.
Sự che đậy từ chứng nhận quỷ sai đặc thù của mình cộng thêm sự quản lý của âm ti đối với cơ sở quỷ sai ở dương gian bắt đầu ngày càng yếu kém, dẫn đến hai năm qua, Châu Trạch thật đúng là không cách nào gặp phải sự chú ý thật sự nào từ âm ti.
Anh muốn kéo dài những ngày tháng tốt đẹp này, thì phải học được cách đề phòng cẩn thận.
- Tôi không giống với An Bất Khởi, tôi không thể nào làm tay sai của anh, anh có thể lựa chọn giết chết tôi ngay lúc này, thực sự, người chết, chính là cách bảo vệ bí mật lớn nhất.
Cảnh tượng rất quen thuộc, giống như phe bị bắt dù có chết vẫn bất khuất trong phim kháng chiến vậy.
- Lão An.
Châu Trạch vỗ tay phát ra tiếng.
- Ông chủ.
Luật sư An đi tới.
- Giao anh ta cho anh đấy, có nắm chắc sao?
- Hay là giết đi, ông chủ.
Luật sư An rất trực tiếp mà phá vỡ không khí, không phải là không cho lãnh đạo mặt mũi, mà là anh ta hiểu rõ, coi như cái kẻ trước mắt này thực sự đến tiệm sách, cũng chỉ là người trong triều đình nhưng tâm thì ở Hán mà thôi.
Châu Trạch do dự một chút, vẫn nói:
- Như thế này đi, anh ở lại tiệm sách trước, trong khoảng thời gian này, nếu như lại phát hiện thêm manh mối về bổn nguyên của Hào Trư, chúng tôi có thể giúp anh loại trừ nó.
- Tôi cũng đành tiết lộ một chút sự thật cho anh đi, vũng nước này, rất sâu, sâu đến mức tôi cũng không muốn tiếp tục đục nước béo cò nữa.
- Nhưng chuyện này, dù sao cũng phải có người đi làm.
Canh Thần vẫn kiên trì nói, hiển nhiên, anh ta vẫn không muốn hợp tác, thậm chí, ngay cả việc che giấu cho nhau một nấc thang cũng không muốn làm.
- Được rồi được rồi.
Châu Trạch gật đầu một cái.
Sau đó nhẹ giọng nói:
- Cà phê!
- Ông!
Năm sợi xích màu đen bỗng nhiên phòn ra từ dưới đất, khóa chặt Canh Thần lại.
Canh Thần không phản kháng, giống như đã sớm dự liệu được cục diện này.
- Lão Hứa, cho anh ta một phong ấn, đem về nhà rồi lại nói.
- Được.
Hứa Thanh Lãng đi tới, chuẩn bị phong ấn lại.
Luật sư An nhún vai một cái, nói:
- Ông chủ, không phải là tôi vẫn còn có tư tâm, tôi biết, có lẽ là anh coi trọng nhân phẩm của anh ta, đồng thời cũng nhìn trúng thành tựu về mặt con rối của anh ta, nhưng giữ người này ở bên người, thật sự là một quả bom hẹn giờ.
- Giữ lại trước đi, ngược lại cũng không phải là do những nguyên nhân anh đã nói đâu.
Hào Trư đã nói, nó có hai phần bổn nguyên đã bị người ta thay đổi, hơn nữa, chuyện đã phát sinh ở Phong Ấn Chi Địa nơi cực tây của địa ngục, nếu giữ lại Canh Thần sau này còn có thể có được một số tin tức hữu dụng từ chỗ của anh ta, ít nhất, so với lúc chuyện xảy ra hai mắt hoàn toàn tối đen thì đã tốt hơn rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận