Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 314: Anh ta còn chưa chết...

Sau khi nuốt thi đan của mình vào lại, tuy rằng thương thế trên người Bạch Oanh Oanh vẫn rất nặng, nhưng ít ra cũng có thể bảo đảm "nguồn suối sức sống". Chỉ cần bổn nguyên còn ở đây, ngày sau cô ấy có thể chậm rãi khôi phục lại.
- Phù phù...
Bạch Oanh Oanh rơi từ trên cây cột điện xuống, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, lâm vào ngủ say. Vết thương nơi cổ cô ấy có ánh sáng lộng lẫy đang lưu chuyển, đây là lực lượng thi đan đang từ từ chữa trị thân thể giúp cô ấy. Tuy rằng tốc độ chữa trị rất chậm, thậm chí có lẽ còn phải lấy chuyện hao tu vi làm đại giá, nhưng ít ra thương thế của cô ấy cũng đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Châu Trạch buông lão già dường như đã không còn nguyên vẹn ra, ném trên mặt đất, chính bản thân mình cũng ngồi trên mặt đất, chậm rãi cúi đầu.
Gió đêm không ngừng thổi lất phất, tóc của Châu Trạch cũng vì gió mà không ngừng rung rung. Anh cứ ngồi ở chỗ kia như vậy, lặng yên không một tiếng động, hệt như đã lâm vào một loại trạng thái chợp mắt.
Mà xa xa, tiểu loli vẫn một mực chần chờ.
Cô bé cảm thấy.
Hẳn là ý thức kia đã lâm vào ngủ say một lần nữa, lúc này, hẳn là Châu Trạch chân chính đã trở lại rồi. Nhưng cô bé vẫn không dám tiến lên xác nhận. Lúc trước khi mình bày ra thái độ cực kỳ khiêm nhường, vẫn thiếu chút nữa bị người kia ăn sạch. Cho dù cuối cùng nó không ăn mình, thế nhưng lại tùy ý ném mình ra giống hệt như ném rác rưởi.
Lần này.
Tiểu loli thật sự không dám mạo hiểm.
Bởi vì cô bé có thể cảm giác được, khi ý thức kia nhìn mình, trong ánh mắt anh, cô bé chỉ cảm thấy một loại thuần túy như đang nhìn thức ăn. Anh chỉ đang tự hỏi xem món ăn này ăn có ngon hay không, có hợp khẩu vị của anh hay không, căn bản là chưa từng để ý tới thân phận của mình. Hoặc là, vì thân phận của mình nhỏ bé đến mức anh chẳng cần phải để ý.
Ví như.
Bạn cảm thấy thân phận của một con tôm hùm to hơn con cá chiên quá nhiều, do đó nó quyết định không ăn cá chiên nữa?
Đương nhiên, có một việc mà tiểu loli rất nghi ngờ, đó chính là khi ý thức kia thức tỉnh, tại sao nó lại đưa thi đan cho Bạch Oanh Oanh ăn?
Chuyện này rất không phù hợp với lẽ thường!
Chẳng lẽ, cửa tiệm kia cá muối lâu rồi, nên ở lâu cũng không nghe thấy mùi thối nữa?
Hay là.
Khi mình ở đây ngắm nhìn cá muối trong vực sâu.
Thì cá muối kia cũng đang ngắm nhìn mình?
Nửa giờ trôi qua.
Tiểu loli đứng trong vườn hoa bên lề đường chờ suốt nửa giờ.
Đầu nữ cương thi ngốc nghếch ngu dốt mà cô bé vẫn luôn nhìn không thuận mắt đã sớm lâm vào ngủ say, nhưng Châu Trạch lại vẫn ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích.
Mẹ nó rốt cuộc là anh đã tỉnh lại hay chưa?
Bà đây đã chờ ở nơi này tới sốt ruột lắm rồi!
Tiểu loli cắn cắn bờ môi của mình, thời gian càng dài, bối rối trong lòng cô bé cũng càng thêm kịch liệt.
Cô bé muốn tới nhìn ông lão kia, muốn xem thi thể ông lão, muốn xem rốt cục lão ta là thần thánh phương nào. Mấy năm nay, lão ta một mực xuất hiện ở khắp nơi, quỷ sai ở rất nhiều nơi gửi tới tin tức bản thân họ đã nhìn thấy lão ta.
Thật ra thân phận của lão ta vẫn là một bí ẩn. Ví như sư thừa của lão ta là người nơi nào, ví như rốt cục lão ta đã làm sao mới có thể phát triển tới mức như bây giờ...
Lúc này.
Châu Trạch lặng lẽ đưa tay lấy một điếu thuốc từ trong túi ra.
Ngậm trong miệng.
Sau đó bắt đầu sờ soạng tìm bật lửa.
- %%%@###! ! ! ! !
Tiểu loli trực tiếp văng tục. Rõ ràng là anh đã tỉnh, lại còn ở đó bày vẽ!
Rốt cục ông chủ Châu cũng tìm được bật lửa.
Tay lấy thuốc lá run nhè nhẹ.
Cái ý thức kia lại rơi vào trạng thái ngủ say, bản thân mình lại nắm thân thể của chính mình trong tay.
Điểm ngoại lệ duy nhất là, không ngờ lần này bản thân mình không hôn mê, hình như trên người cũng không có nhiều thương thế lắm.
Nhưng Châu Trạch lại không cảm thấy cao hứng bao nhiêu, bởi vì điều này đồng nghĩa với ý thức thức tỉnh kia càng ngày càng thành thục, mà khả năng tự bù đắp của anh ta cũng càng ngày càng hoàn thiện.
Cũng may.
Chuyện đã được giải quyết.
Oanh Oanh không sao.
Không sao là tốt rồi.
Còn chưa kịp hít một hơi thuốc lá.
Một đồ vật ướt nhẹp đã đánh tới, trực tiếp dập tắt tàn thuốc của chính mình, thậm chí còn làm ướt cả điếu thuốc.
Châu Trạch hơi ngẩn ra, quay đầu lại, nhìn thấy tiểu loli đang tức giận đi tới.
Sau đó, Châu Trạch mới hiểu được, rốt cuộc vừa rồi là thứ gì đã làm ướt thuốc lá của mình. Anh lập tức hơi ghét bỏ mà ném bay điếu thuốc đi.
Công năng trên phương diện kia của ông chủ Châu... Không đúng, ít nhất là hứng thú phương diện kia của ông chủ Châu vẫn tính là bình thường, cũng không có đam mê đặc thù gì với tiểu loli.
- Này, Châu Trạch!
Tính cách kiêu ngạo của tiểu loli lại hiện rõ không thể nghi ngờ. Có lẽ vừa rồi cô bé đã bị đả kích rất mạnh trước cái ý thức kia, cho nên lúc này cô bé càng muốn tìm lại mặt mũi của mình.
Mặc dù hành động này có chút lừa mình dối người, nhưng đây cũng có thể coi là chuyện thường của con người.
Mỗi một quỷ sai đều có tính cách của riêng mình, tính cách của tiểu loli chính là như vậy.
Châu Trạch làm ra động tác "suỵt", ra hiệu cho cô bé nhỏ giọng một chút.
Tiểu loli hít sâu một hơi, không bộc phát ra.
Châu Trạch nhìn nhìn Bạch Oanh Oanh bên cạnh, duỗi nhẹ tay chỉnh sửa lọn tai bên lỗ tai của giúp cô ấy. Thương thế trên người cô ấy vẫn rất nghiêm trọng, cho dù có thi đan, cũng không thể nào nhanh chóng phục hồi như cũ. Nhìn những thương thế này, Châu Trạch có chút đau lòng.
Mỗi lần mình mở vô song tỉnh lại.
Đều là cô ấy ở bên cạnh mình.
Vừa "anh anh anh" vừa xoa bóp cho mình.
Vừa ôm mình đi vào phòng vệ sinh, tắm.
Cô ấy biết mình có bệnh thích sạch sẽ, cho nên ở phương diện này, cô ấy vẫn luôn rất cẩn thận.
- Hiện tại cô ấy không thể tỉnh dậy được. - Tiểu loli nhắc nhở.
Châu Trạch lắc đầu.
Đưa tay chỉ cái thứ gần như đã không còn hình người bên cạnh mình, nói:
- Đừng đánh thức lão ta.
- ... ... - Tiểu loli.
- Biu!
Thân thể tiểu loli suy sụp ngã xuống, ngã vào trong lòng Châu Trạch, mà trong nháy mắt, linh hồn của cô bé lại bay đến xa xa.
Ông lão kia.
Còn chưa chết?
Ở dưới tình huống này, tiểu loli bắt đầu theo bản năng bảo vệ tính mệnh mình.
Khi ý thức kia của Châu Trạch thức tỉnh, đúng là rất khủng bố, nhưng ông lão này không phải cũng là một loại đáng sợ khác sao?
Nếu như ngay cả ý thức kia của Châu Trạch cũng không có biện pháp nào giết ông lão này.
Thật là đáng sợ, thực sự rất đáng sợ.
Ông lão không giết quỷ sai, nhưng điều kiện tiên quyết là quỷ sai Châu Trạch không đánh lão ta thành đầu heo. Hiện tại đã ra nông nỗi này rồi, phá giới một chút cũng không phải không thể, nhỉ?
Châu Trạch đặt thân thể tiểu loli ở bên cạnh, chậm rãi đứng lên. Trên người, cảm giác suy yếu vẫn rất rõ ràng, nhưng anh vẫn đi tới bên cạnh lão già.
Hiện tại, thậm chí anh khó có thể phân rõ bên nào là đầu của lão già, bên nào là chân của lão già.
Sau khi lão già bị quật qua quật lại vô số lần, cho dù có cắt thịt lão ta, cũng có thể cắt ra bò viên vô cùng co dãn, bởi vì thịt của lão ta đã bị đập tới rất dai rồi.
Nhưng Châu Trạch lại nhớ rõ, ngay khi ý thức đó một lần nữa rơi vào trạng thái ngủ say, đã lưu lại cho mình một câu nói rất ngắn gọn:
- Lão ta còn chưa có chết.
Điều này khiến Châu Trạch cảm thấy rất buồn bực. Đây cũng là nguyên nhân sau khi anh thức tỉnh lại ngồi ở nơi đó ngẩn người suốt nửa giờ.
Hai mươi chín phút trước, Châu Trạch vẫn đang mắng cái ý thức trong cơ thể mình kia.
Tục ngữ nói giúp người giúp đến cùng, tiễn phật tiễn đến Tây Thiên, thế mà anh ta quần ẩu người ta một trận, kết quả không giết quách lão ta đi, để lão ta còn sống làm chi?
Anh ta có biết, phần lớn nhân vật phản diện trong phim đều chết vào lúc cuối cùng nhất, lúc chúng đang nói nhiều, trang bức nhất không? Với tư cách là nhân vật phản diện, nếu có thể giết chết vai chính thì nhất định phải nhanh chóng giết chết, tuyệt không thể trang bức nhiều thêm một giây đồng hồ nào.
Ông chủ Châu không cho là mình là chánh nghĩa một phương, cho nên anh sau khi tỉnh lại vẫn hơi sợ.
Đợi đến cuối cùng một phút đồng hồ thì, Châu Trạch mới thở dài một hơi, chuẩn bị châm điếu thuốc, thư giãn một chút tâm tình của nội tâm.
Tiểu loli đứng ở đàng xa, thân hình có chút hư huyễn, là một người phụ nữ vóc dáng cao gầy, đây chính là dáng vẻ vốn có của cô ấy. Nói thật, cô ấy rất đẹp, chỉ có điều hơi gầy một chút, không được đẫy đà như Bạch Oanh Oanh.
Chỉ có người trẻ tuổi mới thích kiểu con gái trẻ tuổi da bọc xương như thế này.
Người đàn ông đã có tuổi chân chính mới hiểu được, rốt cuộc loại phụ nữ đầy đặn mà không mập mỡ như Oanh Oanh tươi đẹp tới nhường nào.
Châu Trạch biết rõ đây chính là mùi vị thần kỳ mà thiên nhiên ban cho.
Châu Trạch cũng không rõ ràng lắm, vì sao vào lúc này, trong đầu mình lại suy nghĩ tới chuyện như thế, thế nhưng anh vẫn đưa tay lật thân thể lão già kia lại.
Hơi nghi hoặc một chút.
Rõ ràng lão già này đã chết rồi.
Hơn nữa còn chết đến mức không thể chết thêm.
Vì sao vị kia còn cố ý nhắc nhở bản thân mình, lão ta còn chưa chết?
Là anh ta đang đùa mình sao?
Vị kia sẽ không nhàm chán như vậy.
Lúc này, tiểu loli lại lấy dũng khí đi tới.
Biu một tiếng.
Lại trở về trong cơ thể nho nhỏ kia.
- Đã chết rồi à? - Tiểu loli hỏi.
- Ừm. - Châu Trạch trả lời: - Rõ ràng là chết rồi.
Nói xong, Châu Trạch lại lục quần áo móc túi lão già. Đây là một quá trình rất chán ghét. Phải biết rằng lão già này đã bị đập thành "bò viên", quần áo với thịt gần như đã dính lại với nhau.
Nhưng Châu Trạch lại có vẻ rất bình tĩnh, xé những… thịt nát kia đi, chậm rãi lục lọi, tìm được túi tiền.
Ha.
Bên trong đúng là có thứ đồ gì đó thật.
Lấy ra nhìn xem, là một quyển sổ hộ khẩu và một thư giới thiệu.
- Từ sau năm 2008 mới có khái niệm giấy chứng nhận. - Tiểu loli ở bên cạnh giải thích một câu: - Từ sau giải phóng, trong một thời gian rất dài, chúng ta không có thẻ căn cước, chỉ dựa vào sổ hộ khẩu và thư giới thiệu để chứng minh thân phận của mình.
Tiểu loli không để ý tới việc mình đã bại lộ tuổi tác, giật lấy sổ hộ khẩu và thư giới thiệu trong tay Châu Trạch, nhìn xem.
Đương nhiên, đối với tuổi tác của tiểu loli, Châu Trạch cũng không cảm thấy ngoài ý muốn gì. Đừng xem cô ấy đang phụ thân trên người một đứa bé, hiện ra linh hồn của một cô gái đang tuổi thanh xuân. Nhưng dựa vào lần trước cô ấy nói chuyện qua tay trái đảo tay phải với mình, kết hợp với năm tháng thời đại đó, theo Châu Trạch đoán, cô ấy tối thiểu cũng phải 30 tuổi.
Cho nên.
Số tuổi thật của tiểu loli… rất có thể là một thục nữ.
- Lưu Viễn Phóng, người sinh năm 1942, vậy là năm nay lão ta đã bảy mươi sáu tuổi. Thư giới thiệu cũng đã mơ hồ, hình như lão ta là nhân viên của một nông trường. Nhân viên của một nông trường có thể biến thành bộ dạng ngày hôm nay sao?
- Chớ nóng vội.
Châu Trạch vừa nói vừa lấy ra một vật từ trên người lão già. Đây là một nền tảng màu trắng đen, có chút giống với thư thông báo. Vừa mở ra, trên trang đầu đã có một hàng chữ lộ ra.
- Đây là cái gì? - Tiểu loli ở bên cạnh hỏi.
- Giấy thông báo tử vong, Lưu Viễn Phóng, bị bệnh mà chết. Châu Trạch gãi đầu một cái, có chút không thể hiểu được mà tiếp tục nói: "Ngày tháng phía trên giấy thông báo tử vong, lão già này đã chết bốn mươi hai năm.
Một người đã chết đi bốn mươi hai năm.
Vừa vặn thiếu chút nữa đã tiêu diệt toàn bộ phòng sách… Chỉ kém một hai phút nữa thôi, lão ta đã biến ông chủ Châu thành tư lệnh đơn độc...
- Thứ này có phải bị làm giả rồi không?
- Cô mang đồ giả theo bên người sao? Lấy nó ra để lên tàu cao tốc ngồi? - Châu Trạch hỏi ngược lại.
Lúc này, ông chủ Châu bắt đầu lấy tay vuốt ve cằm của mình, thưởng thức câu nói cái vị kia đã lưu lại trước khi ngủ say:
Lão ta còn chưa chết...
Bạn cần đăng nhập để bình luận