Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1078: Ngũ vĩ yêu hồ (4)

Bạch Hồ lúc này, bộ lông vô cùng trong suốt, trong con ngươi, mang theo một loại thánh khiết cùng với vẻ hiểu thấu hồng trần.
Cô ta đã hiểu mới vừa rồi tại sao bản thân lại phải liều mạng như vậy.
Bởi vì trong bản năng của cô ta, người cô ta cứu không chỉ là em gái của mình, em gái của cô ta, thực ra thì chính là một bộ phận của cô ta.
Mới vừa rồi, thật ra là cô ta đang cứu bản thân mình.
Chẳng qua lần cứu này, còn không bằng không cứu.
Có thể.
Đây chính là ý trời đi.
Bạch Hồ từ từ đứng dậy.
Cất bước.
Chậm rãi đi ra ngoài.
Sau lưng.
Năm cái đuôi trắng tinh, làm cho cô ta trở nên vô cùng trang nghiêm.

Bốn người.
Ngồi xổm ở chỗ cửa ra.
Hứng gió.
Thỉnh thoảng luật sư An lại sờ yêu đan trong túi của mình một cái.
Lại liên tưởng đến Bạch Hồ - người đoán chừng là còn đang ho ra máu ở bên dưới đường ngầm.
Trong lòng anh ta đã cân bằng hơn nhiều.
Lần này, tóm lại là đã có thu hoạch.
Hơn nữa.
Quan trọng nhất là.
Trong tiệm sách.
Rốt cuộc cũng đã có một người, xui xẻo hơn anh ta rồi nha!
Người sống nha, thì phải dựa vào so sánh mới có thể hiểu được mùi vị của cuộc sống, bất cứ ai cũng không phải thánh nhân.
Đang lúc luật sư An đang hưởng thụ loại khoái cảm do sự tương phản này mang lại.
Đường ngầm ở trước mặt.
Bỗng nhiên phát ra một luồng bạch quang yếu ớt.
Sau đó.
Một Bạch Hồ có năm cái đuôi.
Từ bên trong từ từ đi ra.
Cô ta cao ngạo, cô ta thánh khiết.
Không có chút uể oải nào như bị mất đi yêu đan.
Nếu có thì chỉ là sức sống bừng bừng, giống như niết bàn trọng sinh!
Mẹ nhà nó!
Trong lòng luật sư An như có một vạn con thảo nê mã* chạy vụt qua. (*tiếng lóng: chửi thề)
Sai kịch bản rồi nha.
Không phải là đang chết dần rồi sao.
Vậy mà sao chớp mắt một cái thì đã đột phá rồi!
Ba cái đuôi, trực tiếp biến thành năm cái rồi.
Trời ơi!
Còn muốn một viên yêu đan khỉ khô này sao, có thể người ta còn coi thường đó!
Luật sư An nhìn về phía Châu Trạch.
Nói:
- Ông chủ, tôi cảm thấy Oanh Oanh còn cần một mảnh da thú.
Châu Trạch từ chối cho ý kiến.
Ánh mắt nhìn chằm chằm Bạch Hồ ở đằng trước.
Chỉ tiếc.
Thuốc nhỏ mắt của luật sư An mắt còn chưa dùng tới.
Một Bạch Hồ đã hoàn toàn tỉnh táo lại, một Bạch Hồ đã không còn bất kì lo ngại trói buộc gì nữa.
Trí tuệ mấy trăm năm của cô ta, cộng thêm sự hiểu biết với tâm lý đàn ông.
Làm cho bản lĩnh thiểm của cô ta.
Chắc chắn là càng mạnh hơn so với luật sư An.
Bạch Hồ lặng lẽ cong đầu gối.
Từ từ cúi thấp đầu.
Năm cái đuôi trắng tinh từ từ hạ xuống.
Lấy một loại tư thế rất nhỏ yếu, rất đáng thương, rất tủi thân, rất tội nghiệp, lại mang theo một chút lẳng lơ vừa con mẹ nó đủ.
Cúi đầu với Châu Trạch.
Tuy là thân thể hồ ly.
Nhưng miệng lại nói tiếng người.
Nũng nịu mà nói:
- Ông chủ à ~~
Oanh Oanh đứng bên cạnh, trong lòng bỗng nhiên căng thẳng, phát hiện chuyện này, không đơn giản như trong tưởng tượng của mình nữa rồi!
Châu Trạch cười một tiếng, không vội hỏi đến cùng là đã có chuyện gì xảy ra, mà lại chậm rãi nói:
- Tôi không thích hồ ly, lúc trước, ngược lại còn muốn nuôi một con mèo.
- Meow ~~
Cái khăn choàng cổ màu vàng của thằng bé trai chủ động kêu một tiếng.
Thằng bé trai trực tiếp ném một hạt dẻ cho Hoa Hồ Điêu.
Bạch Hồ nghe vậy.
Lắc đầu một cách yếu ớt một chút.
Lè lưỡi.
Nhẹ nhàng liếm liếm ở trên vuốt thịt của mình.
Dùng một loại âm sắc và giọng điệu có thể lẳng lơ đến nao lòng.
Khẽ nói một tiếng:
- Meow ~~~
Đồng thời.
Bạch Hồ ngẩng đầu lên.
Miệng há mở.
Một luồng hồn phách màu trắng từ trong miệng bay ra.
Trực tiếp rơi xuống trước mặt của Châu Trạch.
Đây là tinh hồn của cô ta.
Cô ta đã chủ động giao nộp tinh hồn của chính mình.
Có lẽ, trong mắt người ngoài, cô ta đang lấy lòng, đang nịnh nọt.
Nhưng trên thực tế.
Những người ở nơi này.
Bao gồm luật sư An, bao gồm thằng bé trai, bao gồm cả bản thân cô ta.
Đều biết.
Cô ta như thế này.
Là đang tìm đường sống!
Ông chủ Châu có thể lòng dạ đàn bà, thả một con đường sống cho một con hồ ly tam vĩ bị trọng thương, bởi vì anh có tự tin, hoặc là đối phương không dám tới trả thù, hoặc chính là kẻ đó không có năng lực trả thù.
Nhưng sau khi cô ta biến thành ngũ vĩ yêu hồ.
Thì chuyện này không đảm bảo được nữa.
Nếu như biểu hiện của cô ta có một chút sai lầm nho nhỏ nào.
Có khả năng, cô ta, người vừa mới được thăng lên hàng ngũ vĩ.
Một khắc sau lập tức bị đánh chết!
Bạch Hồ tự nhận, cô ta nhất định có hy vọng thoát được dưới sự vây quét của nữ cương thi, thằng bé trai cùng với luật sư An.
Nhưng cô ta càng biết rõ hơn.
Ở bên trong cơ thể của vị ông chủ kia.
Đang có một vị còn kinh khủng hơn.
Ông chủ.
Thế nhưng vẫn luôn chưa ra tay đấy.
Châu Trạch không nhận lấy một luồng tinh hồn này.
Mà lại vung tay.
Đưa tinh hồn trôi nổi đến trước mặt Oanh Oanh.
Bạch Hồ có chút ngạc nhiên, những vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Oanh Oanh thì lại có chút mơ hồ, cho tôi làm gì?
- Nhận lấy.
Châu Trạch nói.
- Được, ông chủ.
Oanh Oanh nhẹ nhàng hút lấy, hút lấy luồng tinh hồn này vào trong miệng.
Lúc đó, sự sống còn của Bạch Hồ, đều chỉ còn là một ý niệm của Oanh Oanh mà thôi.
Trong lúc nhất thời.
Oanh Oanh bỗng nhiên hiểu được.
Sau đó.
Chính là kích động.
Nằm giữ sinh tử của vợ bé trong lòng bàn tay.
Chuyện này.
Mới thực sự là dắt lừa thuê* cho vợ cả đó!
(dắt lừa thuê: đồng nghĩa với từ “





”(cảm giác) trong tiếng Quan Thoại, nên được dùng với nghĩa hài hước – câu này đại khái sẽ hiểu là “có cảm giác của vợ cả)
Châu Trạch duỗi người.
Mở miệng nói:
- Được rồi, về nhà thôi.
...
Máy bay của hãng hàng không Đông Hải đã tới sân bay Thông Thành.
Chuyến đi lần trước và lần này, đám người Châu Trạch đều chọn hãng hàng không Đông Hải, không phải bởi vì hãng hàng không này phục tốt thế nào, tiết kiệm được bao nhiêu.
Mà là bởi vì mỗi ngày chỉ có hai chuyến bay qua lại giữa Thông Thành và Dung Thành, hãng còn lại là hàng không Xuyên Hàng, nhưng nó sẽ dừng ở Vũ Hán một chút, trực tiếp đi tới, chỉ có một hãng hàng không Đông Hải này mà thôi.
Cũng vì vậy.
Chuyện này cũng không khó giải thích.
Lúc vừa đáp máy bay, luật sư An đã hẹn xong một vị tiếp viên hàng không trẻ tuổi tối nay đến quán bar uống rượu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận