Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 683: Quân dám lấy không?

Sau đó.
Cậu đi xuống.
Hóa thành một ngọn gió.
Cứ thế đi qua giữa phụ huynh con em thầy trò ở dưới đi ra ngoài.
Không ai có thể thấy được sự hiện hữu của cậu.
Cậu cứ lạnh nhạt đi ra ngoài như vậy.
Cậu lưu ý đến có mấy phụ huynh khóc đến kích động nhất hận không thể ôm con em dập đầu cảm tạ “Giáo viên”.
Trên đầu gối của bọn họ.
Có một sát khí màu đen không nhìn thấy được bằng mắt thường đang tụ tập ở đó.
Đoán chừng không bao lâu nữa.
Đầu gối kia sẽ bị phế bỏ.
Hơn nữa sẽ không kiểm tra ra vấn đề gì.
Tương đương với bệnh phong thấp cấp tính bộc phát.
Có bệnh như vậy sao?
Luật sư An không xác định.
Đi về hỏi ông chủ đi, anh ấy biết chuyện này.
Nhưng mà.
Có một điểm trái lại là thật.
Chỗ này.
Luật sư An cũng không thích.
Giống như những năm này lúc vừa mới bắt đầu tuyên truyền bảo vệ động vật hoang dã thì dùng ngòi bút làm vũ khí đối với người săn trộm sau biến thành khuyên răn người tiêu thụ.
Là nhu cầu, kêu gọi thị trường phản ứng.
Không có đám cha mẹ tự mình gây rối không dạy được con mình.
Nào sẽ có thư viện đúng thời điểm sinh ra những Điện Kích pháp vương này và đánh cờ hiệu quốc học khiến thanh danh quốc học triệt để thối tha?
- Này, cậu chờ tôi một chút, đợi tôi với!
... ...
Ánh mặt trời.
Cà phê.
Báo chí.
Ghế sa lon.
Người đẹp.
Mấy yếu tố thoải mái nhất trong cuộc đời tề tựu.
Ông chủ Châu chỉ cảm thấy không khí hiện giờ đang hít thở cũng mang theo vị ngọt.
Trộm được nửa ngày rảnh rỗi trong đời.
Sau khi trở về từ địa ngục.
Châu Trạch lại có nhận thức mới về câu nói này.
Mà lúc này.
Cửa phòng sách được đẩy ra từ bên ngoài.
Một người phụ nữ tao nhã mặc áo khoác lông chồn đi tới.
Tháo kính râm ra.
Khẽ hất đầu.
Phong tình vạn chủng.
Đều ở trong đó.
Bạch Oanh Oanh ngồi trên quầy bar ngẩng đầu.
Trừng mắt nhìn người phụ nữ trước mắt.
Nói thầm một tiếng:
- Hồ ly thối!
Người phụ nữ kia lại chủ động đi đến trước quầy bar, xoay người.
Nặng nề trước ngực.
Đảo qua đảo lại.
- Lại được tưới ướt rồi hả?
Oanh Oanh giơ một tay chống cằm.
Nhìn người phụ nữ khoe hàng trước mắt mình.
Thật ra.
Dáng người của Oanh Oanh vô cùng đẹp.
Dáng vẻ học sinh cấp ba ngây thơ, nhưng thật sự hoàn mỹ.
Nhưng mà.
Thảo luận “Nữ bộc tự mình tu dưỡng”.
Đàn ông thích.
Là loại phụ nữ thục nữ trước mặt người ta, nhưng lên giường xx.
Huống hồ.
Oanh Oanh lại lười làm ra tư thái gì ở trước mặt người khác ngoại trừ Châu Trạch.
Tính khí của nữ cương thi.
Cũng không dễ đối phó như vậy.
- Đúng vậy, hàng đêm mua vui, mặt nạ làm đẹp tốt nhất đó.
- Cô xem, có phải làn da của tôi lại trắng nõn hơn một chút rồi không?
Người phụ nữ kia giơ tay túm lấy cổ tay Oanh Oanh.
Đặt lên mặt của cô.
Oanh Oanh sờ.
Lắc đầu nói:
- Thô ráp.
- Ghen tỵ!
Oanh Oanh lườm người phụ nữ kia.
- Tôi cũng sẽ không già, ghen tỵ cô làm gì?
“... ...” Người phụ nữ kia.
Tức giận nha!
Lại bị nữ cương thi này đánh ngược lại.
- Ha ha, không già không già, thanh xuân vĩnh viễn quả thật làm cho người ta hâm mộ, nhưng nhiệt tình của băng sơn mỹ nhân này, người đàn ông nào có thể có phúc tiêu thụ nổi chứ?
- Ông chủ là cương thi lợi hại hơn tôi.
Oanh Oanh mỉm cười trả lời.
- Được rồi được rồi, đây là lễ vật mang đến cho cô, mấy bộ quần áo, rất thích hợp với cô.
Nói xong.
Người phụ nữ lấy gói to trong tay ra, đặt trên quầy bar.
Đều là trào lưu của năm nay, giá xa xỉ.
Oanh Oanh nhận lấy quần áo.
Gật gật đầu.
Nhưng không khách khí gì với cô gái này.
Tiếp theo.
Dường như người phụ nữ này mới nhớ tới còn có một con cá mặn treo ở bên cạnh cửa sổ sát đất, vội vàng đi tới.
Quả nhiên là môi chu sa chưa mở đã nghe thấy tiếng cười trước:
- Ha ha ha, ông chủ của em, thật sự nhớ anh đến chết mẹ nó rồi.
Châu Trạch thoáng dịch tờ báo sang bên.
Nhìn cô ta.
Người phụ nữ này hơi sửng sốt, áy náy nói:
- Cha, là con gái nói sai rồi.
Châu Trạch lắc đầu.
Đặt tờ báo lên trên bàn trà.
Ý bảo cô ta ngồi.
Người phụ nữ ngồi xuống.
Quả nhiên.
Hai kiểu dáng, luôn có một kiểu thích hợp với bạn.
Châu Trạch vỗ tay phát ra tiếng, kêu Oanh Oanh:
- Lên một ly cà phê luật sư An đặc biệt đưa cho.
- Vâng, ông chủ!
- Khách khí, khách khí rồi, đều đã quen thuộc như vậy, việc gì phải khách khí như thế.
Người phụ nữ tùy tiện che miệng cười.
- Gần đây cô đổi phong cách vẽ tranh rồi?
Châu Trạch hỏi.
Bạch hồ trước kia.
Cũng không phải như vậy.
- Sao có thể chứ, thật ra chính là nhiều tuổi chút, ngài nói người bình thường đi, dù sao cũng chỉ có tuổi thọ mấy chục năm, u mê hồ đồ đã qua đi rồi.
- Tôi sống lâu như vậy, dù sao cũng phải tự điều chỉnh chút cho bản thân, bằng không bản thân sẽ buồn tẻ đến không muốn sống mất.
- Gần đây cô đang ở chỗ Vương Kha?
Châu Trạch hỏi.
Bạch hồ hơi sửng sốt.
Không giải thích.
Châu Trạch cũng lười quan tâm đến chuyện này.
Lấy sách tướng số từ trong ngực ra, đặt lên bàn trà.
Thân hình bạch hồ run lên, sợ tới mức run run.
Đại tiên nhi cùng tên với cô có thể có hai tên còn đang bị nhốt đấy.
Nhốt được hơn nửa năm rồi.
Đối với chuyện này, cô thật sự khẩn trương.
- Khẹc khẹc khẹc!
Vào lúc này con khỉ con cũng nhảy tới.
Ngồi trên bàn trà, nhìn trái nhìn phải.
Sau đó cúi đầu.
Nhìn sách tướng số trước mắt.
Từ rất lâu trước kia, sách tướng số vẫn được Châu Trạch ném cho khỉ con làm đồ chơi.
Châu Trạch lấy một cái bút máy ra, nhẹ nhàng xoay tròn trong tay.
- Trước đó đã nói, hôm nay, cô tới chứng kiến, tôi thả hai đứa kia ra, chuyện giữa tôi và đại tiên đông bắc, cũng bỏ qua đi.
- Lúc trước.
- Một trong hai người dạy dỗ người khác đến kiêu ngạo khí phách ở trong hiệu sách của tôi.
- Một người khác định tiến vào đục nước béo cò trộm đồ.
- Tôi nhốt bọn họ nửa năm, lại để cho bọn họ đi ra hỗ trợ đánh nhau vài lần, xem như huề nhau.
- Được được được, nhất định rồi, ông chủ yên tâm đi, tôi cam đoan bọn họ không dám lại có tâm tư gì khác, về sau ngài chính là bạn bè của nhất mạch đại tiên đông bắc tôi.
- Nếu về sau ngài muốn đi đông bắc chúng tôi, mấy anh chị em bạn dâu chúng tôi khẳng định hoan nghênh tiếp đãi.
- Khẹc khẹc khẹc!
Khỉ con cũng vỗ vỗ lồng ngực mình.
Ý là nó cũng có thể bảo đảm.
Châu Trạch gật gật đầu.
Thật ra.
Anh thật sự rất không muốn thả ra.
Nhưng mà thứ nhất đây vốn là chuyện đã nói rồi, thứ hai, thật ra công dụng của Bát cô nãi và Hoàng a ca thật sự không lớn.
Cầm bút máy trong tay.
Ngòi bút điểm lên trên sách tướng số.
- Sát bút, thả bọn họ ra đi.
Sát bút khẽ run lên, ngay sau đó sách tướng số cũng phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Lập tức.
Một đen một vàng hai quầng sáng xuất hiện bên ngoài.
Dần dần hiển lộ ra thân hình.
Một con rắn đen, một con chồn vàng.
Sau khi ra.
Hai đại tiên nhi còn chưa kịp huyễn hóa thành hình người.
Nhưng vẫn dùng phương thức của mình cúi đầu chào Châu Trạch, thật sự phục tùng.
- Được rồi, cô dẫn bọn chúng về tu dưỡng.
Bạch hồ đứng dậy.
Giơ tay thu cả Hoàng a ca và Bát cô nãi vào trong quần áo mình, cô muốn đích thân hộ tống hai người về rừng già.
Nhưng mà.
Vừa đứng dậy.
Ánh mắt của bạch hồ lại rơi lên trên sách tướng số.
Còn liếm liếm môi.
- Sao vậy, cô cũng định đi vào ở?
- A, ông chủ à ~~~
- Không được nói giỡn vậy, không được nói giỡn vậy.
- Tôi nghĩ, thứ này đã lợi hại như vậy, luôn luôn vắng vẻ dường như không được tốt lắm.
- Có lời nói thẳng.
Bạch hồ hơi nghiêng người.
Rồi lắc lư nặng nề trước ngực mình tới trước mặt Châu Trạch.
- Keng!
Cái tách đặt lên trên bàn trà.
Cà phê văng ra bắn lên trên nặng nề.
- Cà phê đã xong.
Oanh Oanh nói.
Bước về quầy bar.
Châu Trạch giơ tay, rút ra mấy tờ khăn giấy ở trên bàn, đưa cho bạch hồ.
Bạch hồ mỉm cười, không nhận.
Mà lại ưỡn ra trước.
Ý là.
Anh tới lau giúp tôi.
Châu Trạch bưng cà phê lên.
Giả bộ định hất.
Bạch hồ không dám đùa nữa.
Trực tiếp hạ thấp giọng nói:
- Đông bắc có con thuồng luồng, quân dám lấy không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận