Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 810: Khi cương thi gặp ma cà rồng

- Mấy giờ con bà ta tan tầm?
Châu Trạch hắt xì một cái, nếu con bà ta bắt đầu giúp bà ta nuôi gà, vậy chứng minh con bà ta rất có khả năng là người biết rõ.
Nói thật ra, ít nhất không nói đến phương diện có hiếu của người đàn ông này.
Mọi người thường nói bệnh lâu trước giường không có con hiếu thảo, người đàn ông này không chỉ khắc phục được một điểm đó, nhưng lại phát triển đến một độ cao mới.
Thật hiển nhiên, người con có hiếu này biết chuyện đó.
- Ừm.
A Hồng gật đầu.
- Anh ta đang làm ở đâu?
- Tôi... tôi không biết.
- Không biết?
- Tôi thật sự không biết.
Châu Trạch cười cười:
- Được, vậy chờ anh ta về đi.
Lời dư thừa, Châu Trạch không nói.
Anh tin tưởng, a Hồng sẽ không ngốc như vậy, vì cái gọi là tình yêu mông lung mà cố ý đi mật báo cái gì.
- Ông chủ, bà ta làm sao bây giờ?
Oanh Oanh kêu Châu Trạch.
Bà cụ kia còn có vẻ sẽ chuẩn bị nhào tới bất cứ lúc nào, nhưng kiêng kỵ một cái tát mới vừa rồi của Oanh Oanh, nhưng tròng mắt vẫn liên tục đảo tròn “Lên xuống” ở đó.
- Coi chừng bà ta đi.
- Được, ông chủ.
Châu Trạch đi xuống lầu, không khí nơi này thật sự không dễ ngửi.
Đi phòng bếp cầm chai nước khoáng, Châu Trạch ngồi trên sofa, uống một ngụm nước, vắt chéo chân, lấy điện thoại ra.
Vừa đúng thấy có tin nhắn wechat, là luật sư An gửi, anh ấy nói anh ấy và bé trai đã tìm được một cảnh sát có thâm niên đã về hưu, hỏi được một chuyện, nhưng còn cần điều tra thêm bước nữa, đợi buổi tối gặp mặt.
Châu Trạch cũng đáp lại anh ấy rằng anh cũng phát hiện ra một chuyện.
Cụ thể cũng chưa nói, bởi vì hiện giờ không có đột phá mang tính thực chất, chỉ tìm được một người bị hại, mà người bị hại xuất hiện “Dị biến”.
Cách sự kiện cương thi hơn mười năm rồi mới xuất hiện dị biến, Châu Trạch cũng không cho rằng sự kiện cương thi năm đó gây ra rất có thể sẽ dính dáng đến việc khác.
A Hồng cũng đi xuống lầu, ngồi trên ghế sofa đối diện Châu Trạch.
Ở trên mặt cô, Châu Trạch lại không phát hiện ra vẻ mất hồn mất vía, hiển nhiên, tự cô có thể điều chỉnh bản thân.
Đợi đến sáu giờ tối, bên ngoài truyền đến tiếng động cơ ô tô.
Nam chủ nhân của biệt thự đã trở lại.
Rất nhanh, ở cửa vào truyền đến tiếng quẹt thẻ, cửa bị đẩy ra.
A Hồng lập tức đứng dậy, vọt tới.
“Rầm!”
“Rầm!”
Mấy lần.
Người đàn ông mới vừa về nhà đã bị ném trên đất.
A Hồng dùng đầu gối chĩa vào sau lưng người đàn ông.
Gói to người đàn ông cầm theo trong tay rơi trên mặt đất, bên trong là đồ mua từ siêu thị về, lúc này đều lăn lóc đầy đất.
- Là em, a Hồng? Sao a Hồng em lại ở trong nhà tôi?
Người đàn ông ngẩng đầu, lúc phát hiện ra người đè lên anh ta là ai, trên mặt lại lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
A.
Khóe miệng Châu Trạch lộ ra ý cười.
Tình hình này thật thú vị.
Đứng dậy, Châu Trạch đi đến trước mặt người đàn ông, xoay người, nhìn anh ta, hỏi thẳng:
- Anh biến mẹ anh thành như vậy như thế nào?
Trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, không thèm dong dài.
Cho dù anh ta để mẹ mình ở nhà ăn gà hay ăn vịt, đều không hề liên quan đến người bình thường, lại không phát hiện ra xương cốt và thi thể của người trong nhà anh ta.
- Tôi... tôi...
Người đàn ông ấp úng.
Châu Trạch thở dài, giơ chân dẫm lên bàn tay người đàn ông chống trên đất, khi Châu Trạch chuẩn bị ra lực, a Hồng đột nhiên rút một cây dao găm từ trong tay áo ra, để lên trên cổ người đàn ông.
- Nói mau, bằng không bây giờ sẽ lấy mạng anh!
Châu Trạch híp mắt, còn tình ý sâu xa.
- Tôi nói, tôi nói, mẹ tôi, mẹ tôi bị... ...
Thân mình người đàn ông đột nhiên thẳng lên.
Chỗ cổ tay áo đột nhiên bay ra từng con dơi màu đen, hơn nữa những con dơi này vô cùng hung ác, nhằm thẳng vào ánh mắt của a Hồng!
A Hồng theo bản năng lui về sau, tránh ra một khoảng.
Người đàn ông đứng thẳng người lên, vừa đứng lên đồng thời chỗ cửa sổ sát đất trong phòng khách đột nhiên phá nát, hai bóng đen chạy thẳng vào trong, vả lại thế tới không giảm, ép thẳng về phía a Hồng gần bọn họ nhất.
Dao găm trong tay a Hồng không ngừng vung lên, cô vung dao găm với tốc độ rất nhanh, cho dù tốc độ của hai bóng đen nhanh nữa, cô đều có thể ứng phó được.
Châu Trạch chú ý tới, ánh mắt của a Hồng không ngừng tản ra ánh sáng màu xanh.
Năng lực của cô chắc tương đương với “Nhìn thấu”, bởi vì tốc độ của cô cũng không nhanh, bản lĩnh xem như tốt hơn người bình thường, nhưng cũng không đến mức có tính đặc thù dị thường.
Nhưng dường như cô có thể nhìn thấu được chiêu thức và đường đi của đối thủ trước, cho nên khi ứng đối có thể chuẩn bị trước, dựa vào phương thức này, tuy rằng luôn bị ép lui về sau, nhưng chưa hề chật vật.
Chính là, khi bóng đen thứ ba xuất hiện, a Hồng triệt để rối loạn, bắt đầu tới gần Châu Trạch, thậm chí không tiếc để lộ sơ hở bản thân.
Châu Trạch không nhúc nhích, cũng không lựa chọn ra tay hỗ trợ.
Anh đang lo lắng.
A Hồng này sẽ có động tác gì khác không.
Bởi vì người đàn ông thay đổi rất quỷ dị.
Ba thứ đồ chơi màu đen này đi ra cũng quá bất ngờ.
Có phần đảo điên tưởng tượng trước đó của ông chủ Châu.
A Hồng là quỷ sai, Châu Trạch có thể nhận định một điểm này, trước đó Châu Trạch cũng rất tự tin cho rằng a Hồng không có khả năng vì cái gọi là “Tư tình nhi nữ” mà đi làm chuyện không xác định, cho dù hiện giờ Châu Trạch cũng cho là như thế.
Nhưng anh không dám đi đánh cược.
Mạng của anh quý giá cỡ nào.
Hiện giờ trên người lại tối đen, dấu vết đốt trọi còn đó, cánh tay đã bị đứt một bên, bàn tay còn lại chỉ thừa xương trắng, hiện giờ ông chủ Châu chỉ còn một cái mạng quý giá nhất.
A Hồng định cầu Châu Trạch ra tay giúp đỡ, một mình cô chọi ba người, không gánh được!
Cho dù cô có thể nhìn thấu chiêu thức của đối phương trước, cũng đã vượt qua cực hạn mà cô có thể ứng đối.
“Phập!”
Một móng vuốt đâm tới.
A Hồng ngã trên đất.
Một móng này đâm thẳng vào sau lưng cô, cách trái tim chỉ thiếu một chút xíu.
Một chút xíu này còn do cô di động trước, khó khăn lắm mới tránh né được.
Tình hình.
Yên tĩnh trở lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận