Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1093: Nổ (1)

Đơn giản dứt khoát.
Kết thúc khúc dạo đầu trước thời hạn.
Trong nháy mắt đẩy lên tới cao trào.
- A a a a a! ! ! ! ! ! ! ! !
Tiếng rít chói tai truyền tới.
Bên cạnh người đàn ông mang khẩu trang, xuất hiện một tấm da mặt người, da người gặp gió bắt đầu lớn lên, nhanh chóng to ra, biến thành một lão thái bà cả người trần truồng, da dẻ nhăn nheo, xương teo tóp, ngũ quan lõm xuống, không mang theo chút vẻ đẹp nào, lại toát ra sát khí sâm nghiêm.
Lúc lựa chọn cơ thể quỷ bệnh này, anh ta còn tiến hành sửa đổi mấy bộ thi thể ở trong nhà xác, anh ta thích loại cảm giác thao túng này, loại cảm giác này, là tay chân anh ta được giải phóng, đồng thời, khôi lỗi đi cùng cũng sẽ khiến cho anh ta không còn cô đơn nữa.
Luật sư An có chút bất đắc dĩ cảm thán nói:
- Thời gian gặp mặt, luôn ngắn ngủi như vậy, khó quên đêm nay, khó quên đêm nay…
Sau đó.
Lão thái bà đâm tới trước mặt luật sư An trong nháy mắt.
Hai tay của luật sư An nhanh chóng hóa thành bạch cốt.
Nâng lên trước mặt đỡ đòn.
- Ầm!
Nhưng mà.
Đối phương cũng không chơi thao tác vi mô* gì đó với bạn.
(Micromanagament: thuật ngữ chỉ việc quản lý từng chi tiết nhỏ, trong ngôn ngữ thông dụng ở TQ, từ này thường được dùng trong thể thao điện tử như Warcraft, Starcraft…)
Cũng không chú ý tới tới lui lui gì đó với bạn.
Đơn giản dứt khoát trực tiếp.
Ngay cả Vương Bát quyền cũng không sử dụng.
Thân thể khô đét.
Co lại như một cục đá ngoan độc.
Đập qua thì chính là xong chuyện.
Luật sư An té bay ra ngoài, trực tiếp té lăn quay trong vườn hoa, giơ hai cánh tay đã tê dại lên.
Cận chiến về thân thể, vốn cũng không phải là thứ mà luật sư An của hiện tại am hiểu.
- Chúng ta vui đùa trên tinh thần và giao lưu ảo thuật một chút có được hay không?
Luật sư An hô:
- Tôi biết, anh cũng như vậy nha.
Nhiều năm không gặp như vậy, chúng ta có thể trao đổi một chút luận bàn một chút nha.
Nhưng mà.
Ánh mắt của người đàn ông mang khẩu trang vẫn lạnh lùng như trước.
Lão thái bà con rối lại lần nữa gào thét xông lên.
Có nghĩa là anh ta không có cái hứng thú chậm rãi chơi đùa với luật sư An.
Luật sư An cực kì chật vật nhảy dựng lên.
Cơ thể tránh đi, nhưng vị trí ở sau lưng lại bị móng vuốt của lão thái bà cào ra mười đường máu.
- Tê…
Đau!
Luật sư An ngã lăn ở trên mặt đất.
Thở hồng hộc.
Sau khi con rối đi một vòng, lại lần nữa nhanh chóng ép tới.
Đối phương rất không nói phải trái, cũng lười nói phải trái, căn bản cũng không dự định đi so đo tràn diện có tinh xảo hay không.
Tốc độ của con rối lão thái bà đương nhiên không nhanh bằng Hoa Hồ Điêu, nhưng bà ta không có chút cảm giác nào, cũng không sợ đau như Hoa Hồ Điêu!
Thứ này rất khó chơi!
Rốt cuộc.
Dưới vòng công kích nước rút thứ ba.
Luật sư An không thể tránh thoát được.
Xương cốt từ bên trong hai tay của con rối lão thái bỗng nhiên dài ra.
Trong nháy mắt thoát ra khỏi đôi bạch cốt thủ của luật sư An.
Sau đó từ vị trí ngực của bà ta.
Một cây xương giống như thép gai lộ ra.
Sắc nhón, thô to.
Vị trí chóp đỉnh còn lộ ra ánh sáng màu đen.
Đây là kịch độc!
Giống như một con ong sát thủ.
Hung hăng đâm về phía vị trí lồng ngực rộng mở của luật sư An!
Người đàn ông mang khẩu trang có chút phiền muộn, phải kết thúc rồi nha.
An Bất Khởi anh ta.
Đã rớt đài đến như vậy rồi.
Nhưng mà.
Lúc mũi nhọn ở cách cách da thịt luật sư An chỉ còn lại không tới mấy cm.
Lại bị một đám yêu khí ngăn cản.
Trong đôi mắt luật sư An thoáng hiện lên một tia màu xanh lá cây.
Vào lúc này, sức lực trên người cũng được tăng cường gấp bội trong nháy mắt.
Người đàn ông mang khẩu trang hơi kinh ngạc.
Nhẹ giọng nói:
- Yêu khí?
Luật sư An mới miễn cưỡng tránh thoát được trói buộc của con rối lão thái bà.
Đột ngột đạp một cước tới.
Đạp lui con rối lão thái bà.
Đồng thời.
Hai tay nhanh chóng kết ấn:
- Âm ti có thứ tự, mất pháp vô tình, phong!
Một phong ấn màu đen trực tiếp đánh vào trên người con rối.
Trong mắt người đàn ông mang khẩu trang lóe lên tia sáng màu đỏ.
Lúc này, trên người con rối lão thái bà toát ra một một luồng hào quang màu đen, lại trực tiếp làm hóa giải phong ấn của luật sư An.
Luật sư An thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thật ra thì.
Ai cũng biết đạo lý bắt giặc phải bắt vua trước.
Nhưng có lúc, lời này cũng không thực tế giống như việc chỉ cần bạn cố gắng chăm chỉ khắc khổ học tập là có thể đậu vào Thanh Hoa vậy.
Thật ra thì con rối này cũng không đạt tới cực hạn trên phương diện tốc độ hay lực lượng gì đó, nhưng lại đạt được một trạng thái hài hòa trên mỗi một phương diện, cũng trở nên rất hữu dụng.
- Tôi nói này, tôi lại không thể ngồi mãi ở một chỗ được, nghe thử «Sông Trường Giang chảy về phương Đông»? Đưa chúng ta đi hết thanh xuân?
Người đàn ông mang khẩu trang gật đầu một cái.
Sau đó.
Ở trước mặt.
Xuất hiện mười mấy viên bi thép.
Luật sư An theo bản năng nuốt nước miếng một cái.
Chỉ vào người đàn ông mang khẩu trang nói:
- Quá đáng rồi đấy!
Người đàn ông mang khẩu trang tiếp tục gật đầu.
Bi thép ở trước mặt bắt đầu hoa tan, sau đó bắt đầu ngưng tụ lại lần nữa, thành một sợi dây thép uốn lượn như thành một quả cầu… quả cầu dây thép.
- ... - Luật sư An.
- Ông!
Lại bắt đầu một trận công kích nữa!
Luật sư An hít sâu một hơi.
Xoay người.
Chạy!
Thỉnh thoảng trên người anh ta hiện ra từng tia ánh sáng xanh, tốc độ được gia tăng, chẳng qua là, loại chạy bộ thuần túy như thế này, hiệu quả thật sự không quá lý tưởng.
Sau khi mấy phương hướng liên tục bị phong tỏa.
Luật sư An cực kì xấu hổ không thể không quay lại lần nữa.
Đối phương không trực tiếp chơi một đòn trí mạng gì đó.
Nhưng trên mặt luật sư An vẫn treo từng trận cảm giác nhục nhã và phẫn nộ như trước.
Sĩ khả sát bất khả nhục!
(kẻ sĩ có thể bị giết nhưng không thể chịu nhục)
Đương nhiên, thứ này không tồn tại ở chỗ của luật sư An, chết tử tế không bằng sống dựa dẫm.
Chẳng qua là.
Luật sư An tự nguyện để lộ loại cảm giác này ra, để tăng thêm chút cảm giác thoải mái cho người đàn ông mang mặt nạ, để cho anh ta tiếp tục đùa giỡn mình, đừng tung ra sát chiêu.
Người cười đến cuối cùng mới là người cười sung sướng nhất.
Đồng thời.
Trong đáy lòng luật sư An cũng đang điên cuồng mắng sở giao thông Thông Thành!
Bạn cần đăng nhập để bình luận