Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 527: Trảm tam thi! (1)

- Ừm?
Hòa thượng chốc đầu bỗng ngẩng đầu.
Có chút mất hồn mất vía mà nhìn về phía cửa chính khách sạn.
Ngay sau đó.
Ngón tay hòa thượng bắt đầu càng không ngừng bấm.
Vẻ mặt thỉnh thoảng nghiêm túc, thỉnh thoảng ngưng trọng, thỉnh thoảng thư giãn.
- Hòa thượng, ông còn có thể bấm đốt ngón tay?
Thiếu nữ ngăm đen có chút tò mò mà lấy tay đặt trên cái đầu trọc boong của lão hòa thượng, hỏi.
- Không.
- ... ... - Thiếu nữ.
- Thói quen mà thôi, khi còn bé mới xuất gia, tôi ăn nói vụng về, sư phụ sợ sau này tôi ra ngoài phải chết đói cho nên đã dạy tôi không ít tri thức về mã ngoài, đây cũng là một trong số đó.
- Vì sao sư phụ ông lại dạy ông mấy thứ đường ngang ngõ tắt này? Vẫn là mẹ chồng tôi dạy tôi trồng hoa hay hơn nhiều.
Đúng vậy.
Mẹ chồng cô quá tốt.
Cuối cùng mới bị cô chôn xuống trồng hoa.
- Trên thế giới này, sư phụ có thể dạy đệ tử bản lĩnh ăn cơm chắc chắn là sư phụ tốt, không ăn nổi cơm, học vấn có nhiều hơn nữa cũng chẳng có tác dụng gì.
- Tôi rất tôn tính sư phụ tôi.
- Được rồi được rồi, biết ông tôn sư trọng đạo rồi, tôi cũng giống vậy.
- Ah?
- Mẹ chồng tôi thường nói bà ấy già rồi, trước đây, người cùng thời đại với bà ấy đều đã đi gần hết, bà ấy rất cô đơn lạnh lẽo.
- Cho nên?
- Cho nên tôi mới chôn mẹ chồng tôi xuống đó, bà ấy còn không hiểu, còn mắng tôi đây này, mãi đến khi tôi triệt để chôn xuống, bà ấy mới không thể nói được nữa.
- A...
- Tôi cũng hiểu hiếu đạo, đây không phải vì tôi sợ mẹ chồng tôi cô đơn sao? Ông xem, tôi đã trồng bà ấy xuống, nếu có thể nở hoa kết trái thật, hẳn sẽ mọc ra rất nhiều mẹ chồng.
- Mẹ chồng sẽ không tịch mịch nữa, không phải sao?
- Cô nói rất có đạo lý.
Hòa thượng chốc đầu gật đầu.
- Bần tăng không thể thông minh như cô, nếu không trước khi sư phụ viên tịch, tôi đã nhân lúc còn nóng mà mau chóng trồng sư phụ xuống.
- Đúng vậy đúng vậy, không đúng không đúng, lạc đề lạc đề, rốt cục bên trong làm sao vậy? Đám chó mèo kia đều không cảm giác được, đã bắt xong rồi sao?
- Hình như là như vậy, yêu khí đã giảm đi không ít, nhưng tôi nhận ra bên trong có hai luồng khí tức của cương thi.
- Cương thi? - Thiếu nữ ngăm đen nhíu mày, lập tức truy hỏi: - Cương thi có thể trồng không?
- Cương thi là trời sinh đất nuôi... không đúng, hình như cũng không phải không thể trồng.
- Trồng thế nào?
- Như vậy, cô chọn một nơi có sát khí rất nặng, bố trí một chút phong thuỷ tụ âm, sau đó lại gieo nhiều hạt giống một chút, mai táng nhiều người mới chết không bao lâu một chút.
- Vận khí tốt.
- Có thể vào mùa xuân của mấy chục năm sau nào đó.
- Là có thể trồng ra được một.
- Lâu như vậy sao? Thật nhàm chán ah.
- Ừm.
- Thế nhưng khách sạn này thật lợi hại, vừa có yêu quái lại có cương thi, chắc ông chủ khách sạn đã tốn không ít tiền để mời chúng tới nhỉ?
Hòa thượng chốc đầu cười cười.
Nếu ông chủ khách sạn này biết hôm nay, người tới khách sạn là đám người nào.
Đoán chừng ông chủ sẽ vui vẻ đến trực tiếp tắc nghẽn cơ tim, đột tử mà chết.
- Thật ra điều khiến bần tăng cảm thấy hơi bất ngờ là, cương thi là cương thi, yêu vật là yêu vật, thậm chí quỷ sai là quỷ sai, nhưng trong đầu lại có người đang trảm tam thi.
- Tam thi là cái gì?
- Có thể trồng sao?
- Là lý luận bên phía Đạo giáo, đạo thư


Mộng Tam Thi Đạo


viết: 'thân thể người có tam thi trùng.' cụ thể là thượng thi tam trùng, trung thi tam trùng, hạ thi tam trùng, cố xưng là 'tam thi cửu trùng' . Người tu đạo muốn đi tới cuối con đường, thành tiên, nhất định phải diệt trừ và tiêu diệt 'căn nguyên tam thi'.
- Ở Phật gia tôi lại xưng nó là Tâm Ma, trảm tam thi, xóa Tâm Ma, chậc chậc, bần tăng thật muốn đi vào nhìn xem.
- Nghe ông nói thật thần kỳ, nếu không phải hoa cỏ nơi này nói cho tôi biết sau khi tiến vào tôi có thể sẽ biến thành phân.
- Tôi cũng rất muốn đi vào đây!
- Nhưng tôi còn chưa muốn biến thành phân đâu!
Nghe vậy.
Hòa thượng chốc đầu lại nhún nhún vai.
Hiển nhiên.
Lão ta tin tưởng dự cảm của cô gái trồng hoa này.
Xem náo nhiệt là truyền thống mỹ đức của nhân dân Trung quốc từ xưa đến nay.
Nhưng nếu biết có nguy hiểm còn tới giúp vui, đó chính là thất đức.
- Trảm tam thi, trảm thành, tâm cảnh có thể viên mãn, là tâm cảnh mà bất kỳ tu giả, bất kỳ kẻ Phật tu Đạo tu Huyền tu và cả quỷ tu đều tha thiết ước mơ.
- Nếu như thất bại thì sao?
- Nếu thất bại, vận khí khá một chút thì sẽ biến thành ngu ngốc.
- Vận khí kém một chút, bản ngã trực tiếp trở thành Tâm Ma.
Nói xong.
Hòa thượng chốc đầu đứng lên.
Tự sờ sờ đầu bản thân mình.
Thầm nói:
- Không đúng, một Từ Châu nho nhỏ, vẫn là dương gian, không phải Long Hổ Sơn cũng không phải Mao Sơn, vì sao bỗng nhiên lại xuất hiện một người có thể trảm tam thi?
- Không lẻ trong ổ cỏ có thể có Kim Phượng Hoàng bay ra sao?
Ngược lại.
Hòa thượng chốc đầu vừa liếc nhìn thiếu nữ ngăm đen nằm trong vườn hoa phía sau.
Nghĩ tới lời thiếu nữ đã nói lúc trước.
Bên trong có nguy hiểm lớn.
Có nghĩa là có nhân vật lớn.
Nhưng chắc chắn nhân vật lớn đã trảm tam thi trước khi bản thân trở thành nhân vật lớn, nếu kéo dài tới hiện tại đã không thể trở thành nhân vật lớn.
Lẽ nào... ...
Ánh mắt hòa thượng chốc đầu ngưng lại.
Lão ta cảm thấy dường như mình đã bắt được chân tướng.
Cảm giác này rất thoải mái.
Giống như bên trong rạp chiếu phim đang chiếu phim mảng huyền nghi, bạn không vào rạp chiếu phim, đứng ở cửa rạp chiếu phim đã có thể đoán được rốt cục hung thủ là người nào.
- Là có nhân vật lớn đang bố trí, thôi động một người trong đó trảm tam thi!
... ... ...
Luật sư An đã giải quyết xong cuộc chiến chạy tới, nhưng mới chạy được phân nửa, anh ta lại dừng bước.
Không phải là vì anh ta nhìn thấy Châu Trạch lại giết chết một quỷ sai Từ Châu cho nên cảm thấy không cần phải đi.
Mà là vì càng đến gần Châu Trạch.
Anh ta càng cảm thấy tê cả da đầu.
Phảng phất như nếu anh ta lại đi lên trước nữa.
Bản thân anh ta cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Châu Trạch còn đang từ từ nhắm hai mắt.
Dáng vẻ đần độn ngơ ngác.
Như đang nằm mơ.
Vừa nằm mơ vừa giết người, Tào Mạnh Đức chuyển thế sao?
Luật sư An đứng vị trí cũ ở giữa đình hồ.
Dưới chân anh ta, dường như đám người giấy trong mặt hồ cũng cảm ứng được cái gì đó, bắt đầu không tự chủ được mà phiêu tán về phía càng xa xăm hơn.
Những lão già này không có năng lực, không có đảm đương lại không quyết đoán.
Nhưng bản năng xu cát tị hung lại đạt tới tiêu chuẩn nhất định.
Có thể sống một thời gian dài, vẫn ngồi không ăn bám mà chiếm cứ vị trí, đó cũng là một loại bản lĩnh.
Oanh Oanh còn đang đối kháng với cái bóng màu đỏ.
Dưới trạng thái bùng nổ, thực lực của Oanh Oanh tăng nhiều, nhưng muốn giải quyết kẹo da trâu này vẫn cần tốn một ít thời gian.
Vài đầu đại tiên cộng thêm mèo mun vốn định theo luật sư An tới bên nay, dù sao bọn nó cũng biết, Hầu Tử là Hầu Tử, nhưng chủ nhân thật sự của sách Âm Dương vẫn là Châu Trạch.
Bọn họ có thể không nghe lời triệu hoán của Châu Trạch đi ra làm chân chạy, nhưng tuyệt không đến mức thấy chết không cứu.
- Lui ra, không nên đi, qua bên kia canh chừng ông lão kia, không nên giết lão ta!
Luật sư An phất tay ra lệnh.
Bát cô nãi và Hoàng a ca liếc nhau, cùng hóa thành lưu quang phân bố ở chung quanh ông lão đeo kính râm, vừa nhìn Oanh Oanh đối phó với kẹo da trâu vừa nhìn chằm chằm ông lão kia.
Mèo mun do dự một chút, cũng vội vàng đi theo.
Mà tiểu Hầu Tử.
Vừa rồi tiểu Hầu Tử còn đang trưng ra dáng vẻ độc ác vô cùng, lúc này đã hư thoát biến trở về nguyên trạng.
Bị lão đạo ôm vào trong ngực xoa bụng:
- Ôi ôi ôi, khổ cực khổ cực, ngoan, buổi tối tao lại cho mày ăn đồ ăn ngon để bồi bổ.
Một bên dỗ dành tiểu Hầu Tử, một bên ngó chừng bờ bên kia hồ nước.
- Ông chủ chưa mở vô song đúng không?
Chậc chậc.
Ông chủ chưa mở vô song cũng có thể trâu bò như thế?
... ... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận