Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1715: Vượng Tài (1)

Cũng khó trách lão đạo sẽ nghi ngờ, từ khi nào thì Giải Trãi lại kết mối thù lớn như vậy với Phật môn chứ?
Ông chủ Châu cùng lão đạo làm người phàm ở trong bệnh viện nhiều ngày như vậy, cũng không hề liên lạc với nhân viên ở bên ngoài, cho nên đương nhiên không biết được, chuyện này, xét đến cùng, vẫn là xuất hiện từ trên người luật sư An.
Luật sư An đã thành công trong việc dùng kiểu suy nghĩ “Hoàng đế lão tử mỗi ngày có thể ăn mười quả trứng gà một giỏ bánh trứng hành lá”.
(*chỉ việc vào thời Càn Long, vị hoàng đế này rất thích ăn trứng gà và bánh trứng, ý chỉ một dạng ám thị tâm lý)
Lão Trương đã dùng đề nghị của luật sư An, xem như một mệnh lệnh quan trong cho tinh thần, trong một ngày một đêm, vẫn luôn suy ngẫm, thấu hiểu, lĩnh hội và học tập.
Dù sao, con người của lão Trương này, có một đặc điểm, đó chính là quật cường, còn có một loại sức mạnh nghiêm túc làm việc.
Có thể thấy được.
Hiệu quả của việc học tập này vẫn rất tốt.
Thậm chí là còn tốt quá mức.
Có lẽ, trong quá trình “suy nghĩ về cuộc sống” mới vừa rồi kia, vận hành trong đại não của Giải Trãi chính là thế này đi:
Giết Bồ tát?
Giết Bồ tát?
Giết Bồ tát.
Giết Bồ tát!
Giết Bồ tát nào?
Đến cuối cùng là giết kẻ nào?
Mau nói cho tôi biết rốt cuộc là phải giết kẻ nào!
Không nói sao?
Vậy thì tôi sẽ giết hết.
Cho nên, thứ như ám thị tâm lý này, có đôi lúc thực sự rất đáng sợ.
Nếu không cẩn thận mà ám chỉ quá độ, sẽ xuất hiện tình huống mất kiểm soát.
- Ầm! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !
Dưới lần va chạm này.
Không môn, cuối cùng cũng bị phá vỡ, vốn chỉ là những vết nứt rậm rạp chằng chịt, trước mắt, đã sụp đổ hơn phân nửa.
Ngay sau đó.
Giải Trãi cứ như vậy mà đường hoàng xông vào bên trong Không môn.
- Này, nhà ông bốc cháy rồi, không đi xem thử một chút?
Vào lúc này, lão đạo không nhịn được nhắc nhở Bồ tát.
Ai ngờ được, ngược lại Bồ tát lại gắng chống đỡ cơ thể bị thương của mình, tiếp tục đi về phía lão đạo, đồng thời nói:
- A di đà phật, Phật giả, lục căn thanh tịnh, vô khiên vô quải, bất cấu bất tịnh, bất tăng bất giảm*…
(*bất sanh bất diệt, bất cấu bất tịnh, bất tăng bất giảm: không sinh cũng không chết, không bẩn cũng không sạch, không tăng cũng không giảm – học thuyết Phật giáo. Vô khiên vô quải: không có gánh nặng, không có trói buộc)
- Ha ha, sợ chết chính là sợ chết thôi, tôi đây rất bội phục loại người như các người đó, ăn uống ngủ nghỉ cũng có thể để cho các người biến thành chuyện có lý nhất trên đời này.
Lão đạo đưa tay móc móc lỗ tai, nhưng thật ra thì trong lòng cũng hoảng lắm rồi.
- Phật, ở trong lòng, cũng không tồn tại ở bên ngoài, nếu đã không tồn tại, thì đương nhiên cũng không nói tới chuyện hủy diệt.
Bồ tát đưa tay ra, trong lòng bàn tay, một hoa văn màu vàng kim lóe lên, ngay sau đó, bầu trời bị hư hại giống như một tấm lưới, vào lúc này lại được dệt lại một lần nữa.
Tiểu thế giới Tu Di này, mới vừa nãy đã bị Giải Trãi hủy diệt hơn một nửa, trước mắt chỉ có thể hao tổn từ bổn nguyên của ông ta, tiến hành tu sửa ngoài mặt, ít nhất, phải tu sửa đến mức độ có thể sử dụng được.
Đây là một loại tiêu hao cực lớn, nhưng Bồ tát không còn lựa chọn khác, trước tiên ông ta phải làm như vậy.
Về chuyện hiện tại, ở đằng sau Không môn đang xảy ra chuyện gì, ông ta thật sự không quan tâm, từ lúc một mình ông ta rời khởi Phật giới xông vào địa ngục, trong một ngàn năm qua, ông ta và bên kia, thật ra thì đã sớm không còn quan hệ nữa rồi.
Một ít phán quan cấp thấp ở địa ngục, trong lúc uống trà tán gẫu về chuyện thời thế, thường sẽ biến thành một bàn cờ lớn, thậm chí, còn cho là việc Bồ tát vào địa ngục, thế nhưng thật ra là dấu hiệu cho một loại xâm nhập vào địa ngục của Phật môn.
Phật môn nói về luân hồi, như vậy, cũng không phù hợp với yêu cầu của bọn họ hơn việc nắm giữ sự luân hồi của âm dương nữa rồi.
Nhưng mà, trên thực tế, từ khi Địa Tạng buông rèm nhiếp chính tới nay, cũng không có vị thứ hai nào từ Phật giới đi tới âm ti.
Một mặt, là bởi vì quan hệ của Địa Tạng với Phật giới trước lúc rời đi, thật ra thì cũng đã rơi xuống điểm tan vỡ, có chút tương tự với việc thủ hạ của Hoàng Đế là Doanh câu phản bội, xuống địa ngục tự lập xưng vương lúc trước.
Năm đó đại tướng thủ hạ của Hoàng Đế thống lĩnh binh lính vào địa ngục muốn quét sạch một tia tàn hồn cuối cùng của Cửu Lê, Doanh câu cũng không chút lưu tình ra mặt bảo bọn họ xéo đi.
Người của Phật giới đương nhiên cũng hiểu được quan hệ giữa nhà mình với Địa Tạng, cũng không cử người tới trợ giúp thu quả nữa, nếu không, thật sự sẽ dẫn tới đại chiến giữa Phật giới và âm ti, đó mới gọi là có trò vui mà xem đi.
Đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất trong đó, vẫn là bởi vì thực lực, năm đó Doanh câu có thực lực tự lập sau khi phản bội lại Hoàng Đế, mà Địa Tạng sau này, tương tự như vậy, cũng có phần thực lực này.
Mặt khác, là bởi vì Chư Phật ở Phật giới vẫn luôn trầm mêm trong việc xây dựng ba ngàn thế giới của mình, nghiệp vụ của bản thân mà bọn họ còn làm chưa xong, cho nên tạm thời cũng không có nhu cầu phát triển nghiệp vụ bên ngoài.
Cho nên, Giải Trãi xông thẳng vào Phật giới, ảnh hưởng đối với Địa Tạng, thế nhưng thật ra chỉ là việc tiểu thế giới Tu Di bị hư hại khiến cho ông ta tổn thương nguyên khí nặng nề, về phần những chuyện khác, ông ta không quan tâm, không có một chút quan tâm nào.
- Ông, đừng có giấu giếm!
Chết lỏng kinh khủng màu vàng đăng bắt đầu trồi lên từ dưới đất, phảng phất như nơi này đã thành một lò luyện kim cỡ lớn vậy, phần chất lỏng màu vàng này mang theo nhiệt độ cực cao, quan trọng nhất là, còn mang theo thuộc tính hủy diệt linh hồn gột rửa hết tất cả mọi sức mạnh.
Tay của Bồ tát, từ từ nắm chặt lại, chất lỏng màu vàng cũng bắt đầu nhanh chóng co cụm lại.
Chẳng qua chỉ là, lúc đến gần lão đạo, rõ ràng chất lỏng màu vàng đã bị áp chế.
Ngược lại không phải đang nói mỗi lần Bồ tát đều phải đùa giỡn ra mấy thứ lừa gạt này, nhất định phải bày ra hiệu ứng đặc biệt rung động lòng người gì đó, mà là bởi vì ông ta đang cần ép cho lão đạo thực sự ra tay, nếu chẳng qua chỉ là động tác nhỏ gãi không đúng chỗ ngứa, lão đạo còn có thể tiếp nhận được, tương tự như lúc đầu khi cơ thể của Giải Trãi đang bay tới, kết quả lại bị lão đạo xem như trò ném đĩa mà ném bay đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận