Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 528: Trảm tam thi! (2)

Người phụ nữ mặc đồ da sợ hãi.
Trước đó.
Cô ta chỉ sợ tên cảnh sát kia đang ở phụ cận.
Hiện tại.
Cô ta đã không còn thời gian để sợ hãi tên cảnh sát còn chưa xuất hiện kia.
Bởi vì quỷ sai Thông Thành trước mắt.
Hời hợt đã giết hai quỷ sai Từ Châu.
Nếu tử đấu một phen sau đó giết người thì cũng thôi đi.
Nhưng anh cứ mơ mơ màng màng như vậy, như đang ngủ gà ngủ gật.
Trực tiếp giết chết luôn?
Người phụ nữ mặc đồ da cách Châu Trạch rất gần, gần tới mức chỉ có hai mét, nhưng hiện tại cô ta không dám đi về phía trước, cũng không dám lui về phía sau, hai chân cô ta như đổ chì, nặng nề đến mức hoàn toàn không nghe cô ta sai khiến.
Nếu như ban nãy bản thân mình càng nhanh hơn một chút.
Có thể hiện tại người bị một phân thành hai.
Đã không phải người bạn đáng thương cảm của mình mà chính là mình.
Mọi người có thể thông qua đủ loại phương thức ám chỉ tâm lý để khiến bản thân nhất thời quên mất sợ hãi tử vong.
Nhưng nếu tất cả phòng ngự tâm lý đều bị đánh nát chỉ trong nháy mắt.
Khiến khí tức tử vong trực tiếp thổi thẳng vào mặt mình.
Sẽ có bao nhiêu người thực sự làm được tới mức không quan tâm hơn thua?
Lúc này, người phụ nữ mặc đồ da còn chưa tan vỡ.
Đã có thể tính là rất ưu tú.
... ... ...
Người mặc áo blu trắng tự biến mất.
Nhưng bóng tối bốn phía còn chưa tiêu tán.
Cách đó không xa xuất hiện một bóng người, bóng người này càng ngày càng rõ ràng, hơn nữa còn rất quen mặt.
Quen mặt đến mức.
Bản thân mình có thể nhìn thấy mỗi khi soi gương.
Giống mình như đúc.
Chỉ có điều.
Người đứng ở đàng kia.
Song quyền nắm chặt.
Trong ánh mắt có nước mắt cũng có phẫn nộ.
Anh ta cắn răng.
Một bộ bị đè nén tới điên cuồng.
- Anh là... ...
Châu Trạch khẽ nhíu mày.
Ngay sau đó.
Châu Trạch tiếp tục hỏi:
- Từ Nhạc?
Đúng vậy.
Anh ta là Từ Nhạc.
- Mày có cuộc sống của tao!
- Mày có cơ thể của tao!
- Mày còn có vợ của tao!
- Mày còn có nhân sinh của tao!
Từ Nhạc tức giận rít gào.
Vừa rít gào vừa khóc ròng ròng, phảng phất như anh ta đã phải chịu ủy khuất vô tận.
- Mày hủy đi nhân sinh của tao, mày cướp đi người tao thích nhất, tao hận mày!
- Tao hận mày!
- Châu Trạch.
- Tao nguyền rủa mày không chết tử tế được!
- Vì sao mày còn chưa chết đi!
- Vì sao còn chưa chết!
- Mày…
- Đáng chết, chết, chết, chết... ...
Cuồng loạn hò hét.
Tức giận nguyền rủa.
Dưới những tâm tình chập chờn kịch liệt này.
Là sự mềm yếu, sợ hãi cùng với run rẩy không cách nào che giấu.
Người ở rễ kia, cái người chân chính đã mở phòng đọc sách không thể kiếm được tiền, ăn không rồi ngồi chờ chết kia…
Cái người.
Vì vợ mình ái mộ một người đàn ông khác mà thuê sát thủ giết chết người đàn ông đó.
Quan trọng nhất là đời trước.
Mãi cho đến chết.
Châu Trạch cũng không biết gì về chuyện này!
Nếu Châu Trạch thật sự làm như vậy.
Anh có bị trả thù cũng phải nhận.
Nhưng hết lần này tới lần khác, cái gì anh cũng không biết.
Thậm chí ngay cả chuyện trước đây bác sĩ Lâm đã từng là thực tập sinh dưới tay mình anh cũng quên.
Nhân sinh đời trước.
Cuộc đời mà mình đã nỗ lực làm hết tất cả mọi chuyện để vươn lên.
Bản thân mình xuất thân từ cô nhi viện, hơn ba mươi năm khổ cực nhận hết đau khổ, trả giá bằng huyết lệ, liều mạng vươn lên.
Chỉ vì tên khốn kiếp này.
Mà bị hủy một cách không giải thích được!
Nếu đổi lại những người khác.
Mượn xác hoàn hồn, chiếm cứ thân thể vốn của người khác.
Đoán chừng người đó sẽ sinh lòng cảm kích với nguyên chủ thân thể này.
Nhưng Châu Trạch sẽ không.
Anh chiếm thân thể Từ Nhạc.
Là nhân quả báo ứng của Từ Nhạc.
Là bồi thường bản thân mình nên nhận được.
Trong lòng anh không cảm thấy thẹn, đương nhiên anh cũng sẽ không cảm kích!
Châu Trạch nở nụ cười.
Nhưng cười đến không quá rõ ràng.
Nụ cười lạnh mang theo khinh thường và trào phúng, đồng thời còn có phẫn nộ đang nổi lên này.
- Mày.
- Có tư cách gì.
- Để xuất hiện trong mộng của tao?
Lòng bàn tay Châu Trạch vươn ra.
Trong nháy mắt.
Năm luồng khói mù khóa Từ Nhạc lại.
Rồi sau đó, cả người Từ Nhạc bị kéo về phía bản thân mình.
Từ Nhạc bắt đầu thét chói tai, bắt đầu sợ hãi, bắt đầu khủng hoảng, thậm chí là anh ta bắt đầu cầu xin tha thứ.
Nhưng Châu Trạch bất vi sở động!
Đúng vậy.
Dựa vào cái gì mà mày.
Có thể xuất hiện trong giấc mộng của tao?
Mày có tư cách này sao!
Ngón trỏ vươn ra.
Móng tay thật dài lại sắc bén đâm thẳng vào.
- Phốc!
Từ Nhạc bị cưỡng ép kéo tới, trán vì quán tính mà trực tiếp bị móng tay của Châu Trạch xuyên thủng.
Máu tươi xối xả bắt đầu thuận theo móng tay chảy xuôi xuống.
Gai mắt lại kinh hãi.
Tí tách mà rơi trên mặt đất.
Tạo ra một mảnh đỏ sẫm.
Châu Trạch hít sâu một hơi.
Hoặc như đang phun ra một vòng khói.
Anh cảm thấy linh hồn của mình đang run rẩy.
Thân thể đang thoải mái.
Phù.
Thư thái.
... ...
- Anh là bộ đầu?
Nam quỷ sai đã nhả ra sợi tơ lúc trước kinh hãi.
Không chỉ có sợi tơ của mình vô hiệu với thân thể của Châu Trạch.
Ngay cả đồng bạn vừa xông tới cũng bị anh đánh thành hai nửa chỉ trong nháy mắt!
Sợ hãi.
Không chỉ bao phủ người phụ nữ mặc đồ da.
Đồng thời còn bao trùm hai quỷ sai còn sót lại.
Trong lúc nhất thời, thậm chí mọi người đã quên mất bước tiếp theo bọn họ phải làm gì.
Nhưng khi bọn họ sững sờ.
Bỗng nhiên Châu Trạch động.
Anh vươn một tay ra, bắt được sợi tơ còn sót lại trên người.
Sau đó.
Kéo mạnh một cái!
Ánh mắt người đàn ông thả sợi tơ ngưng lại, không chút do dự cắt đứt sợi tơ đang vướng trong lòng bàn tay.
Nhưng sợi tơ vốn gãy lìa chợt kéo căng lên.
Có một luồng sáng đen trực tiếp leo lên thuận theo sợi tơ, mạnh mẽ cuốn lấy nó ngay lúc nó định rơi xuống, sau đó quấn chặt lấy thân thể nam quỷ sai đã thả sợi tơ ra.
- A!
Nam quỷ sai đã thả sợi tơ trực tiếp bị cuốn lại.
Một luồng lực kéo lớn trực tiếp kéo anh ta bay về phía Châu Trạch.
Người phụ nữ mặc đồ da và cô gái mắt đen gần đó đều ngốc tại chỗ.
Bởi vì tất cả những chuyện này phát sinh quá nhanh.
Nhanh đến mức thậm chí các cô ấy đã quên mất phải ngăn cản.
Nam quỷ sai bị trói đi càng không ngừng vọt về phía trước mặt Châu Trạch.
Anh ta đã nhận ra không ổn, cũng cảm giác được nguy hiểm.
Anh ta đã mất đi sự tự tin bình tĩnh ngay từ đầu, bắt đầu hét ầm lên.
Thậm chí anh ta còn bắt đầu cầu xin tha thứ.
Anh ta nhận thua, anh ta nhận thua.
Cho dù có muốn anh ta quỳ xuống dập đầu với một quỷ sai tới từ phần đất bên ngoài anh ta cũng nguyện ý!
Bởi vì cho dù sau đó có xảy ra chuyện gì, có bị sứ giả đi tới từ địa ngục vấn tội truy sát, cũng không phải tình thế không thể cứu vãn hoặc không có khả năng chạy trốn như bây giờ.
Nhưng bây giờ.
Anh ta thật sự nhận ra hơi thở tử vong cách mình vô cùng gần!
Nhưng Châu Trạch vẫn từ từ nhắm hai mắt.
Phảng phất như anh không hề để ý tới mọi thứ bốn phía.
Chẳng qua.
Cánh tay Châu Trạch với tới phía trước.
Đồng thời.
Ngón trỏ còn chỉ về phía trước.
Móng tay tản ra tia sáng lạnh lẽo thấu xương kia duỗi thẳng ở nơi đó.
Như là.
Trường mâu của tử thần.
- Rầm!
Tiếng vang lanh lảnh.
Như một ngón tay vẫn đè chặt trên phím đàn, không buông ra.
Dư âm vờn quanh.
Khiến người mê say.
Tên quỷ sai này chính diện lao đến.
Mặt của anh ta.
Đầu của anh ta.
Trực tiếp bị Châu Trạch dùng móng tay dài lại sắc bén xuyên thủng.
Cho dù chết rồi.
Nhưng anh ta vẫn bị cố định ở nơi đó như trước.
Ngoài gió nhẹ thổi lất phất, nhẹ nhàng lay động vạt áo anh ta.
Địa phương khác.
Vẫn không nhúc nhích.
Phảng phất như thế giới này.
Đều bị nhấn xuống Ngưng Chỉ Phù.
Yên tĩnh trở lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận