Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1323: Nhà máy năng lượng nguyên tử hàng đầu! (2)

- Chủ thành có thể bị phá, dù sao âm ti cũng lớn như vậy, thiếu đi một tòa chủ thành này, cũng sẽ không động đến căn cơ của âm ti, nhưng thứ như nhân tâm này, tạm thời vẫn không thể hoàn toàn đánh mất được.
- Dù sao cũng phải cho đám tai mắt ẩn nấp bên dưới màn đen ở bốn phía chung quanh kia nhìn một chút chứ.
- Sân khấu này.
- Mặc dù chúng ta sắp phải lui xuống rồi.
- Nhưng mà.
- Người tiếp theo lên đài.
- Tuyệt đối không phải là bọn họ.
- Huống chi.
- Trật tự âm dương này, vẫn chưa tới thời điểm hoàn toàn thay đổi, tiến hành tuần tự, vẫn phải tiến hành tuần tự thôi.
Hai tay Bồ Tát hợp thành hình chữ thập.
Hướng về hướng đông, bắt đầu ngâm tụng tâm kinh văn.
Con chim to màu vàng kia.
Mang theo hào quang.
Bay vút lên bầu trời của địa ngục.
Thứ nó truyền đi.
Là ý chí vô thượng của Địa Tàng Vương Bồ Tát.
Ông ta vẫn còn ở đây.
Thì âm ti vẫn còn chưa tới thời khắc thất thủ.
Một lát sau.
Bồ Tát buông hai tay xuống.
Nói:
- Còn không đi sao?
Người đàn ông trung niên vội vã di chuyển, nhưng vẫn hỏi:
- Tôi vẫn luôn rất tò mò, thứ vừa mới xuất hiện kia, lại là vì điều gì?
- Hầu Tử của ngài Đệ nhất, tương truyền sau khi ngài Đệ nhất không còn nữa, sau đó nó đã thủ mộ cho tới chết.
- Bây giờ.
- Tại sao lại hết lần này tới lần khác lại muốn chạy ra ngoài?
Có chút đạo lý.
Người đàn ông trung niên cảm thấy anh ta cũng có thể nhìn rõ được, cũng có thể cảm nhận được.
Anh ta không cảm thấy Phủ Quân đời trước sẽ không nhìn thấy được.
Huống chi.
Vị đó lại còn là Đệ nhất!
Thái Sơn nhất mạch, được công nhận là dòng dõi mạnh nhất và cũng là những người tài năng bức người nhất!
Nếu đã như vậy.
Lộn ngược ra giày vò một trận như vậy.
Lại là vì cái gì?
Chỉ là để thở một hơi cuối cùng thôi sao?
- Vì thằng cu ở nhà mà bán hết đất đai cũng không đau lòng.
- Là bởi vì đời cuối cùng?
Vào lúc nhắc tới mấy chữ “đời cuối cùng” này, rõ ràng giọng của người đàn ông trung niên đã thay đổi.
Bởi vì.
Anh ta đã từng tiếp xúc với Phủ Quân đời cuối cùng, thậm chí, cũng có thể nói là, lúc trước anh ta đã được Phủ Quân đề bạt lên.
Chẳng qua là.
Sau khi Phủ Quân đời cuối cùng bỗng nhiên mất tích.
Anh ta lựa chọn phản bội Phủ Quân nhất mạch.
- Đệ nhất quả thật khó lường.
- Ngài ấy sống trong thời đại hỗn loạn nhất của địa ngục, ngài ấy cũng tự tay kết thúc thời đại đó, sáng lập nên trật tự địa ngục được kéo dài cho tới hiện tại.
- Nếu như Đệ nhất được sinh ra trong thời đại này.
- Các người, chúng ta, bao gồm cả Thập Thường Thị sau đó, căn bản cũng không còn cơ hội lên sân khấu gì đó nữa.
- Nhưng mà, Thái Sơn chi trạch, cuối cùng cũng sẽ khô kiệt.
- Gia tộc đế vương ở dương gian, cũng rất ít gia tộc kéo dài được đến ba trăm năm.
- Vinh quang của địa ngục, quản lý âm dương, thuận theo ý trời, cũng chỉ có Đệ nhất, dám thực sự truyền thừa địa ngục này xuống trở thành thiên hạ của nhà mình!
- Một đời lại một đời Phủ Quân này.
- Từ lúc thời đại rung chuyển đến bàn tay của đời cuối cùng.
- Năm tháng dài như vậy.
- Khí vận lâu như vậy.
- Sau khi người nhà xuống sân khấu, lại đổi thành người nhà lên sân khấu, không phải là điều mà người bình thường có thể làm được.
- Nhưng luôn có ngoại lệ, cũng luôn sẽ có hồi kết.
Lúc nói tới chỗ này.
Bồ Tát vừa cười.
Ở bốn phía dưới chân.
Vô số đóa hoa sen vàng kim mới đã mọc ra, tung bay trong chiều gió.
- Trong địa ngục vẫn luôn lưu truyền một chuyện, rằng ban đầu là tôi khiến cho đời cuối cùng mất tích, từ đó kết thúc Thái Sơn nhất mạch.
- Trên thực tế.
- Quan hệ nhân quả trong này thật sự đã bị đảo ngược.
- Không phải là tôi xuất hiện, ngài ấy kết thúc.
- Mà là bởi vì ngài ấy phải được kết thúc, cho nên tôi mới xuất hiện.
- Nhưng, cuối cùng vẫn là kết thúc.
Người đàn ông trung niên trầm giọng nói.
- Đúng vậy, kết thúc rồi.
Trong con người ở bên dưới mặt nạ của Địa Tàng Vương Bồ Tát, lộ ra một tia ánh sáng màu vàng.
Lúc này.
Mắt của ông ta, chính là mắt của Côn.
Ông ta nhìn thấy tường thành của chủ thành sụp đổ.
Nhìn thấy con Hầu Tử toàn thân màu đen kia đang đại sát tứ phương.
Nhìn thấy làn sóng hung thú kinh khủng ở bên dưới nhóm người này.
Đồng thời.
Ông ta mở miệng nói:
- Lệ. (Lệ: nghiêm nghị)
- Có tôi.
- Anh có biết những hung thú này đến từ nơi nào không?
Người đàn ông trung niên trả lời:
- Phong Ấn Chi Địa ở cực tây, nơi được phong ấn kia, cuối cùng là duy trì không được.
- Đã từng, tôi đã từng cho là, Đệ nhất đánh bại từng vị cự bá trong thời đại rung chuyển kia, phong ấn chúng nó lại với nhau, là vì để cho địa ngục hòa bình, kết thúc thời đại tai kiếp âm dương hỗn loạn kia.
- Chẳng lẽ không đúng sao?
- Đã bao nhiêu năm anh không đến dương gian một chuyến rồi?
- Đã rất nhiều năm rồi.
- Không có chuyện gì, nếu có thể thì đi lên xem một chút, dương gian thay đổi rất nhiều.
- Vậy sao? Nhưng tôi quản lý hình ngục cả ngàn năm qua, xử phạt vong hồn cùng với nghiệt quả, hình như chưa bao giờ có thay đổi gì.
- Thực sự có thể đi lên xem một chút.
- Được, đi xem cái gì?
- Hiện tại dương gian có một đã tạo ra một thứ mới.
- Tôi cho là dùng nó để hình dung việc Đệ nhất phong ấn những cự bá đã gây ra thời đại hỗn loạn là cực kì thích hợp.
- Là vật gì?
- Pin.
...
- Có phải là pin hết năng lượng rồi không?
- Hình như là vậy, ông chủ.
Oanh Oanh gõ gõ điều khiển từ xa của điều hòa không khí một cái, kết quả, lúc bấm vào phím điều khiển điều hòa không khí lần nữa, phía bên đó vẫn không có phản ứng như trước.
Deadpool bị thương, cho tới giờ vẫn còn chưa khôi phục, bây giờ còn đang nuôi ở trong đất, cho nên hiện tại, máy điều hòa không khí trung tâm màu xanh lục của tiệm sách vẫn đình công, nhưng khởi động lại máy điều hòa không khí ở tầng một, lại phát hiện pin của điều khiển từ xa của máy điều hòa không khí đã hết năng lượng từ lâu rồi, dù sao cũng đã không sử dụng quá lâu rồi.
- Ông chủ, tôi đi mua pin.
- Được rồi, tôi ngồi một lát, Oanh Oanh, em lại đây một chút đi.
- Vâng, ông chủ.
Châu Trạch nằm trên ghế sô pha, Oanh Oanh nghe lời nhích lại gần anh, hơi dựa vào bên cạnh Châu Trạch.
Ừm.
Mát mẻ rồi.
Thoải mái rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận