Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1050: Hỏi thế gian tình ái là chi (1)

Nhưng nhìn cái bộ dạng kia xem như đã mất đi phần bén nhọn nhất rồi.
Đã không thể đâm bị thương người được nữa.
Bởi vì thời điểm Châu Trạch ở có thể làm chủ, không lựa chọn cho nổ Thái Sơn bên trong cơ thể, lựa chọn buông tha.
Châu Trạch đang ngồi quỳ dưới đất lắc đầu một cái.
Không nói gì.
Vào lúc này.
Bất luận trả lời như thế nào.
Đều cảm thấy rất ngượng ngùng.
Làm cho người ta có một loại cảm giác đang che đậy một cách yếu ớt.
Không được tự nhiên giống như Hứa nương nương như vậy.
Rõ ràng tất cả đều bình thường.
Chỉ là bởi vì vẻ bề ngoài xinh đẹp.
Cho nên bất luận là đang làm gì, đều làm cho người ta có một loại cảm giác cậu ta rất quyến rũ và cậu ta đang câu dẫn người ta phạm tội.
Châu Trạch đứng lên.
Đôi mắt vốn dĩ trông rất mệt mỏi.
Trở nên rõ ràng kiên định.
Sau khi bóng đen ở bên cạnh tế đàn nhìn thấy cảnh này, dường như lại sắp trở nên kích động, nhưng còn không chờ anh ta mở miệng mắng chửi, Châu Trạch đã đưa tay ra, bắt được dấu ấn màu vàng đang trôi lơ lửng ở trước mặt.
Đây là dấu ấn từng thuộc về vị kia.
Từng tập hợp uy nghiêm vô thượng của cái thời đại đã qua kia.
Các hoàng đế đời sau cho rằng chỉ cần làm một cái ngọc tỷ, thì đã có thế hiệu lệnh thiên hạ, không ai dám không nghe theo.
Nhưng chỉ có thời đại đó, dấu ấn của người kia.
Mới có thể khiến cho người, ma, quỷ, thần từ trên trời đến dưới đất không dám không tuân theo!
Bản thân doanh câu năm đó, đã từng dưới dấu ấn này, dẫn quân liều chết xung phong.
Đây là ý chí của thời đại.
Cho dù là cho tới bây giờ.
Vẫn có thể hô ứng trận pháp ở nơi này.
Mang theo có chút hồi tưởng.
Có chút hoài niệm.
Châu Trạch đưa tay, bóp nát dấu ấn này.
Những thứ tốt đẹp, thứ còn sót lại, không nên bị đặt ở trong những tủ cất giấu bảo vật để cho người khác cách lớp thủy tinh lần lượt khinh nhờn.
Đối với doanh câu mà nói.
Trực tiếp bóp vỡ nó.
Mới có thể để giữ cho sự tốt đẹp của nó hoàn toàn trọn vẹn.
Trận pháp kết thúc.
Bóng đen còn đang chuẩn bị mắng chửi người lập tức ngây ngẩn, anh ta đã khôi phục tự do, tự do này, làm cho anh ta có chút không biết phải làm như thế nào.
Châu Trạch không để ý đến anh ta, thậm chí nhìn cũng chưa từng đưa mắt liếc nhìn anh ta.
Anh ấy chẳng qua là chỉ nhẹ nhàng phất tay một cái.
Gọi một tiếng:
- Đến đây…
Cơn gió màu xanh kia bay tới.
Cơn gió màu xanh kia, sau khi mất đi trói buộc, đi thẳng tới bên cạnh bàn tay của Châu Trạch, lưu chuyển xung quanh bàn tay trái của Châu Trạch.
Cũng đúng vào lúc này.
Rốt cuộc Hoa Hồ Điêu cũng bị thằng bé trái nắm lấy một chân.
Trên người thằng bé trai xuất hiện rất nhiều lỗ máu.
Nhưng nó vẫn không hề lay động.
Sau khi nó bắt được một chân của Hoa Hồ Điêu, Hoa Hồ Điêu cũng không dám động đậy.
Ưu thế của Hoa Hồ Điêu, chính là tốc độ, cũng dựa vào tốc độ này mà sinh ra lực công kích.
Nhưng mà, một khi đã tiếp cận người, cơ thể và sự thiếu sót trong tính cách của thằng bé trai, lập tức sẽ trở thành tử huyệt của Hoa Hồ Điêu.
Thằng bé trai đưa tay, nhẹ nhàng vuốt một cái ở trên bộ lông của Hoa Hồ Điêu.
Nói:
- Bây giờ, mất một cái chân ở chỗ này của tao, dù sao cũng tốt hơn lần sau mất mạng ở trong tay vị đó đúng không?
Hoa Hồ Điêu run lẩy bẩy.
Quay đầu lại.
Nhìn về phía sau.
Nó cũng cảm giác được.
Vấn đề.
Dường như có lẽ đã đi lệch so với suy nghĩ lúc đầu của nó, hoàn toàn lâm vào tình trạng mất khống chế.
Nó vừa quay đầu nhìn về phía thằng bé trai ở trước mặt.
Dáng vẻ cực kì ủy khuất, rất là đáng thương.
Mà thằng bé trai lại cực kì sát phong cảnh mà lắc đầu một cái.
Nói:
- Có giả vờ đáng yêu cũng vô dụng.

Oanh Oanh – vốn đang ngồi xếp bằng dưới đất – đứng lên.
Mở mắt ra.
Trong mắt.
Tràn đầy lạnh lùng.
Trong kí ức.
Cô ta có thể khóc, có thể cười, có thể biểu lộ ra tâm tính cô cái nhỏ của chính mình.
Nhưng ở trước mặt người khác.
Một cách rất tự nhiên, cô ta lại trở về dáng vẻ công chúa kiêu ngạo đó.
Thật ra thì.
Càng là những quý tộc bị bỏ rơi, thì càng quan tâm loại chuyện này.
Bởi vì rất có thể.
Thứ còn sót lại, thứ thực sự thuộc về bọn họ.
Cũng chỉ là chút này mà thôi.
Cô ta nâng tay lên, cô ta đánh ra, chẳng qua là, đối thủ lần này, không còn là con chó điên kia nữa, cũng không phải là chó giữ nhà kia, mà là cái vị kia, cái người mà cô ấy đã nghĩ là đang cô ta trở về, hai người cùng sống bên nhau.
Châu Trạch tiếp tục tiến về trước.
Khi nắm đấm của Oanh Oanh tới sát.
Bên cạnh anh ấy xuất hiện một tấm màn màu đen.
Một quyền này.
Cực kì uy lực.
Lại giống như đánh vào trong vũng bùn, trực tiếp bị hóa giải.
Lúc này Châu Trạch mới duỗi cánh tay của mình ra.
Bắt được cổ tay của Oanh Oanh.
Mọi chuyện.
Đơn giản đến mức giống như diều hâu bắt gà con vậy.
Giống như bản sao của trận chiến lúc luật sư An đối mặt với Oanh Oanh lúc trước vậy.
Thật ra thì.
Không phải vì lực lượng của doanh câu khôi phục bao nhiêu, cũng không phải bởi vì lực lượng của vị kia suy yếu đi bao nhiêu, đơn thuần là bởi vì, sau khi vết thương ở tay phải khôi phục như cũ, không chỉ hoàn toàn phong ấn vị kia trong cơ thể Oanh Oanh, đồng thời cũng có một loại cảm giác ngăn cách bọn họ với thế giới bên ngoài.
Chuyện này trực tiếp dẫn đến.
Lúc bọn họ đang sử dụng bộ thân thể này.
Hoàn toàn không có biện pháp phát huy ra được thực lực trước kia.
Cuối cùng.
Tạo thành cục diện nghiêng về một phía như vậy.
Bắt được cổ tay, phát lực, dùng sức bóp mở bàn tay.
Sau đó.
Tầm mắt phóng tới.
Cơn gió màu xanh kia lập tức hành động theo ý chí của anh ấy, đánh vào vị trí lòng bàn tay kia.
Lấy lực lượng Thái Sơn.
Cưỡng ép làm nổ ý thức.
Còn lại.
Nếu đã mang đến.
Vậy thứ nên lưu lại thì đều lưu lại đi.
Đã đánh lâu như vậy, cũng không thể cái gì cũng không có được.
Về phần rốt cuộc là hủy diệt phần ý thức nào, cất giữ ý thức nào.
Châu Trạch không nói.
Cũng không chỉ dẫn.
Bởi vì anh ấy biết rõ.
Thái Sơn này.
Bản thân nó tự biết rõ.
Dù sao cũng đã sống bên nhau lâu như vậy, lại làm sao có thể nhận lầm người được chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận