Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1727: Hướng (2)

Hai con hung thú vừa bắt đầu va chạm, Đế Thính đã trực tiếp rơi xuống thế hạ phong không chút bàn cãi.
Vào lúc này, Bồ tát chẳng qua vẫn chỉ giữ tay của mình ở trên mặt nạ, không thả tay xuống.
- Ây yo nha, tôi nói này, ông như thế chính là lòng dạ độc ác mà, tôi đối xử với con khỉ nhà tôi cũng không ác độc như ông đi.
Lão đạo ở bên cạnh nói lời nói mát.
Bồ tát không hề bị lay động.
Đế Thính vẫn còn đang tiếp tục kiên trì, tất cả những điều mà hiện tại nó có thể làm được, chẳng qua chỉ là làm hết khả năng mà thôi, ngăn cản Giải Trãi xông tới, trì hoãn thời gian Giải Trãi xông tới trước mặt Bồ tát.
Thật ra thì, đừng nói tới chuyện trước đó khi ở đỉnh Thái Sơn ở địa ngục, Đế Thính gần như đã bị ép khô, tổn hao rất nhiều nguyên khí, cho dù khi hoàn dương, lúc ở trên biển ngẫu nhiên bắt được Hải thần đại nhân, nhưng nói thật, một con rắn biển, thật đúng là không đủ cho nó hồi được bao nhiêu máu mà.
Tiêu hao lần này, lại càng khó mà chống đỡ được, trước mắt, sương mù không ngừng tiết ra từ trên người của nó, thế nhưng thật ra chính là bổn nguyên của nó, là căn cơ của nó, là tích lũy từ ngàn năm nay của nó.
Chuyện này thì giống như là khi làm ăn, chỉ cần giữ được vốn vốn ban đầu, chỉ còn vốn vẫn còn, thì có nghĩa là vẫn có khả năng đông sơn tái khởi.
Một khi đặt hết vốn liếng, thì cũng có nghĩa là dốc toàn lực sau cùng.
Ngàn năm khổ tu, đến được đây cũng không dễ, lúc này, đang từng bước hao hết sạch.
Thật ra thì, Đế Thính đã may mắn, nó đã gặp được Bồ tát từ rất sớm.
Qua nhiều năm như vậy, vẫn thường là bạn đồng hành khắp chốn, một người một thú này, nói là chủ tớ, nhưng thật ra, lại càng giống như thầy trò hơn.
Lúc Bồ tát chưa vào Phật giới.
Ông ta là một hòa thượng nhỏ trong một ngôi miếu ở bên núi, mà nó, mỗi ngày đều bò ở trong bụi cỏ ở bên con suối nhỏ mà ông ta vẫn thường đi lấy nước.
Ông ta tu Phật đắc đạo, khi được dẫn dắt vào Phật giới, là nó, chở ông ta vào Không môn.
Ông ta không muốn thành phật, tự nhiên nó cũng không đạt được Phật quả.
Sau đó.
Ông ta rời khỏi Phật giới.
Vẫn giống như lúc đến vậy.
Vẫn là nó chở ông ta rời đi.
Nó giúp ông ta nghe lén khắp tứ phương, nguyên nhân Bồ tát có thể buông rèm, cũng có liên quan chặt chẽ không thể tách rời với năng lực của nó.
Quan hệ của một người một thú, đã sớm khó mà dùng cấp bậc cụ thể để hình dung được rồi.
Hơn nữa.
Một người một thú này, đều có cảnh ngộ tương tự nhau.
Trẻ tuổi.
Đệ nhất cùng Doanh câu đều đã từng có đánh giá rất cao về Bồ tát, nhưng đó cũng chỉ là đánh giá, cơ sở của đánh giá ở chỗ, độ cao mà bọn họ đang đứng, lúc nhìn về Bồ tát, tựa như tiền bối nhìn hậu bối, thứ họ nhìn là hậu sinh khả úy.
Nhưng mà, lúc thật sự muốn trở thành đối thủ để đánh cờ với nhau, thông thường vẫn là ứng với cách nói kia —— gừng càng già càng cay.
Trước đó, lão đạo mới vừa nói, nếu như cho ông ta thêm một ngàn năm sẽ như thế nào như thế nào, những lời này, thật ra thì cũng thích hợp dùng trên người của Đế Thính.
Xuất thân của Đế Thính, tuyệt đối là ưu tú, khai trí và tu hành của nó, đều được ảnh hưởng sâu sắc từ Bồ tát, có thể nói là, tương lai không thể lường được.
Cho dù là Giải Trãi – kẻ thấu hiểu Pháp do Đế Nghiêu tự mình chăn nuôi ra, trong độ tuổi tương tự, cũng không cao hơn Đế Thính được bao nhiêu.
Nhưng không còn cách nào, Giải Trãi, so với Đế Thính, Thượng cổ hơn.
Mà chuyện này có ý nghĩa chính là, nghiền ép!
Đây là một trận thi đấu không cồn bằng, cũng đã định trước là sẽ không công bằng.
Thân hình Đế Thính đang nhanh chóng uể oải, cơ thể của nó, bắt đầu bốc cháy rừng rực, thứ cùng bị thiêu đốt, còn có linh hồn của nó.
Nhưng dù là như thế, Đế Thính cũng chưa từng chủ động lui ra, bởi vì ở sau lưng của nó, là Bồ tát.
Có thể, nó không cách nào đảm bảo được, rằng bản thân thật sự có thể ngăn Giải Trãi ở trước người của Bồ tát.
Nhưng ít ra, nó có thể đảm bảo được, nếu như Giải Trãi muốn động đến Bồ tát, vậy thì, chắc chắn là nó đã tan thành mây khói trước lúc đó rồi.
Nhìn một màn như vậy, trong lòng lão đạo hơi mềm nhũn một phen, bởi vì chuyện này khiến cho ông ta nhớ tới hai Hầu Tử kia của ông ta.
Một kẻ thì thông minh quá độ, là người hiểu lòng ông ta nhất, cũng hiểu rõ mọi chuyện nhất, đối nhân xử thế, âm mưu quỷ kế, đơn giản chính là một kẻ bại hoại trời sinh, sẽ biết làm ông ta hài lòng, cũng biết pha trò.
Có một vài mưu đồ và bố trí, ông ta cũng không cần phải nói với nó, cũng tin tưởng rằng ngày sau tự nhiên nó có thể hiểu được.
Một kẻ lại khờ khạo, ngoại trừ một đống cơ bắp thì không còn năng lực gì khác, không thú vị, giống như một cái hũ nút, cả ngày chỉ có thể nghe lời ông ta mà làm việc, dựa theo phân phó của ông ta mà tiến hành từng bước một, như thể trên đời này, việc làm cho nó thỏa mãn nhất chính là rót rượu cho ông ta vậy.
Ngona ngoãn ngờ nghệch mà kéo cái mông đỏ hỏn vui vẻ đi trộm rượu về cho ông ta, ha ha.
Bây giờ.
Đều mất rồi.
Đều… không còn nữa.
Không được nhớ, không được nhớ tới!
Lão đạo ngẩng đầu lên, kiềm chế hốc mắt cùng với chóp mũi chua xót của mình, đạo tâm của ông ta, mới vừa rồi lại có sự buông lỏng!
Đáng chết.
Không được.
Không thể.
Mưu đồ ngàn năm, ở ngay trước mắt, bọn họ là do dương thọ của bản thân đã tận, là đại hạn của bản thân giáng xuống, là…
A a a!
Lão đạo lập tức nhắm hai mắt, điên cuồng chế trụ nhưng thứ cảm xúc phức tạp ở trong lòng mình.
Ngay sau đó, đưa tay hung hăng xoa nắn ở trên mặt của mình, xoa nắn mặt của mình đến đỏ lên.
Đồng thời hung tợn huơ múa nắm tay.
Hô hào:
- Vượng Tài ca, cố nhên*!
(*ở đây dùng từ “trùng áp”, một từ ngôn ngữ mạng chỉ việc cổ vũ theo kiểu dễ thương, đáng yêu)

Khác với lão đạo – người đang nhảy nhót múa may loạn xạ.
Ông chủ Châu lại lộ ra vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
Có lẽ, còn có chút chìm trong bầu không khí bi thương của việc mất đi lão Trương đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận