Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1691: Tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc

Luật sư An ngáp một cái, liếc mắt nhìn qua lão Trương, nói:
- Cũng bởi vì cuối cùng tương lai của tiệm sách chúng ta sẽ như thế nào, chúng ta còn chưa biết được, cho nên càng cần chính trị tuyệt đối hơn.
- ... - Lão Trương.
...
- Ô kìa, đi nhầm rồi, đi nhầm rồi.
Lão đạo vỗ trán một cái, bị đối phương ép mấy lần, ông ta ứng phó đến có chút bối rối, trực tiếp biến thành tình trạng khó xử lý kiểu tướng kéo xe.
- Trận này thua rồi, nhận thua, nhận thua, chơi lại, chơi lại.
Trong lòng biết được khả năng của đối phương, lão đạo rất dứt khoát trực tiếp nhận thua, cũng không hy vọng xa vời là sẽ lật ngược tình thế gì đó.
Thanh niên mang khẩu trang chẳng qua chỉ khẽ gật đầu, lại bắt đầu xếp quân cờ của mình ra.
Dường như bất luận người thanh niên đó làm gì, cũng đều ung dung thong thả, ngay ngắn có trật tự như vậy.
Người đàn ông bị thương ở chân vẫn đang ngồi ở trên chiếc giường bên cạnh, cứ vậy mà nhìn hai người đang đánh cờ ở trước mặt, không xem điện thoại di động cũng không xem TV, cũng không cảm thấy buồn chán.
Lúc này.
Đột nhiên cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Hai người đàn ông tương đối trẻ tuổi đi vào trước tiên.
Trong tay cầm theo gậy ngắn.
- Què chân, là mày, ở bên này!
- Đánh cho tao!
Không nói hai lời, trực tiếp nổi nóng xông lên chào hỏi.
Người đàn ông bị thương chân đang ngồi ở trên giường mờ mịt quay đầu lại,
- Ầm!
Người dẫn đầu một cước đá vào trên người của người đàn ông bị thương ở chân.
Người đàn ông bị thương ở chân ngã nhào ở trên mặt đất, mấy kẻ ở phía sau cùng nhau xông lên theo, vây quanh anh ta mà quyền đấm cước đá.
- Ai bảo mày không trả tiền này!
- Ai bảo mày chơi trò mất tích này!
- Ai bảo mày dám lừa gạt ông chủ của tụi tao này!
- Đừng đánh chứ, đừng đánh nữa, sắp xảy ra án mạng rồi đấy.
Lão đạo lập tức xuống giường, lao tới kéo người.
Hoàn toàn ngược lại với biểu hiện của lão đạo là.
Người thanh niên mang khẩu trang kia - rõ ràng là cùng một phe với người đàn ông bị thương ở chân kia, nhưng người thanh niên đó lại chỉ ngồi xếp bằng ở trên giường bệnh, trên mặt, vẫn không buồn không vui như trước, cũng không hề nói chuyện.
Nếu như lão đạo chưa nhập viện, nói thật, đừng nhìn đám côn đồ này trong tay mỗi kẻ đều cầm theo một đồ gây sự ở trong tay, thế nhưng ông ta một chọi ba, trực tiếp đánh ngã bọn họ, vẫn còn thật sự chưa tính là gì đâu.
Trên người lão đạo, cũng đúng là có công phu.
Nhưng ông ta vừa mới vào đến bệnh viện, vừa bị tai nạn giao thông, lại vừa bị ngã lộn mèo, sau đó lại ngộ độc thực phẩm, người có mạnh hơn nữa cũng phải bị đến mệt lả đi.
Người bên cạnh đẩy một cái:
- Bớt xen vào chuyện người khác đi!
Dưới chân lão đạo hụt một cái.
Té lộn nhào một cái, ngã trở ngược lại trên giường.
- Đừng đánh nữa mà, ngàn vạn lần đừng có đánh nữa, đừng có đánh nữa!
Lão đạo vẫn một lòng nhiệt tình, lấy việc giúp người làm niềm vui, bị người ta đẩy ra về phía sau, lập tức bò dậy, tiếp tục nhào lên kéo người.
- Lại đánh thêm nữa thì người ta sẽ bị các người đánh chết đó, sẽ xảy ra chuyện đó.
Lão đạo nhào lên trên người một tên côn đồ tay sai.
Tên côn đồ tay sai này là kẻ duy nhất trong tay đang cầm một con dao lò xo, những kẻ còn lại, nhiều nhất là một cây gậy thép mà thôi.
Đương nhiên, kẻ đó cũng không dám thực sự hạ dao.
Đánh người ta một trận, làm sưng mặt sưng mũi hoặc là gãy vài cái xương thì cũng được rồi, con dao này, cũng còn mang ý nghĩa tượng trưng nặng hơn một chút.
Có chút giống như một vị tướng quân thích dùng quạt khi đánh giặc của Đảo quốc vậy.
Nhưng việc đẩy lão đạo một cái này.
Vốn là ý tốt.
Ai biết được, người trẻ tuổi này, ở dưới chân lại trùng hợp trượt một cái, dưới chân đứng không vững, bị lão đạo đẩy một cái, sau đó ngã nhào về phía trước.
- Phốc!
Cây đao lò xo ở trong tay kia.
Trực tiếp đâm vào vị trí cổ chân của người đàn ông bị thương ở chân kia.
- ... - Người đàn ông bị thương ở chân.
Trong một khoảnh khắc, máu tươi tung tóe.
Tên côn đồ cầm đao bị dọa.
Đám côn đồ ở chung quanh cũng bị hù dọa.
Thanh niên mang khẩu trang thì đang đưa tay cầm lấy một miếng trái cây mà trước đó người đàn ông bị thương ở chân kia đã cắt gọn rồi đặt ở bên cạnh, bỏ vào trong miệng, từ từ nhai kỹ.
...
Cổng lớn của Bệnh viện số một thành phố đã ở ngay trước mặt rồi, không ít xe cảnh sát ra ra vào vào.
Lão Trương ngồi ở vị trí phó lái nghe thấy câu câu trả lời về tình huống sơ bộ từ cấp dưới của Tần Thịnh vang lên ở trong bộ đàm.
Có chút kinh ngạc nói:
- Vào lúc này lại còn có người dám lớn lối như vậy, đầu óc có vấn đề sao?
Phía bên Thông Thành, lão Trương vẫn biết rõ, mấy chỗ làm cho vay nặng lãi trước đó, ông chủ và thêm tất cả thủ hạ đều đi ra ngoài du lịch, cũng không dám về nhà.
Bộ phận bảo vệ và phá dỡ của công ty đều dời đi đến không còn một người, không dám để lại người nào.
Nhưng ở chỗ này, lại có người dám đàng hoàng mà mang thuộc hạ tới bệnh viện như thế này sao?
Loại hành vi này, có thể so với chuyển than từ đông bắc tới bán ở Tây Sơn rồi đấy.
- Đầu óc tốt sẽ không làm côn đồ.
Tần Thịnh cười một tiếng.
Xuống xe.
Lão Trương cũng cùng đi theo xuống.
Đi lên.
Những tên côn đồ kia, từng kẻ một đều đã bị đè đầu ép ngồi dựa vào vách tường rồi, tất cả đều đã bị còng tay.
Thấy giết người, thật ra thì bọn họ cũng đã luống cuống rồi, lại thấy cảnh sát xuất hiện, căn bản là không có ai dám phản kháng, tất cả đều giơ tay đầu hàng.
- Xảy ra án mạng? - Lão Trương hỏi.
- Vẫn còn đang cấp cứu.
Tần Thịnh trả lời, sắc mặt của anh ta, đã không còn thả lỏng như lúc trước nữa rồi.
Lúc trước, nếu như chẳng qua chỉ là gây sự đánh nhau gì đó, thì chuyện vẫn có thể khống chế được, giống như mấy bé cưng tự mình ship kinh nghiệm tới tận cửa mà thôi.
Hiện tại, tính chất của chuyện này đã khác rồi.
- Người đều đã mang đi, mau chóng thu thập bằng chứng, thu dọn hiện trường, đừng để ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của bệnh viện.
- Vâng, đội trưởng.
- Đâm đến đâu rồi? - Lão Trương hỏi.
Nếu như chẳng qua chỉ đâm trúng mấy vị trí như cánh tay hoặc là chân gì đó, Tần Thịnh cũng sẽ không nghiêm trọng như vậy.
Tần Thịnh nghiêng đầu nhìn về phía lão Trương.
Dùng ngón tay chọc chọc cổ của mình.
- Nơi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận