Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1598: Quá trẻ tuổi (3)

Ở trong ánh mắt của bọn họ, Châu Trạch giúp lão Trương là có mục đích, không chỉ đơn giản là giúp thủ hạ nhà mình đạt được kỳ ngộ mà thôi.
Đứng góc nhìn của bọn họ, chỉ cần có thể giết chết hết những kẻ cạnh tranh này, lão Trương trở thành Giải Trãi, như vậy Châu Trạch có thể nuốt trọn lão Trương.
Đến lúc đó.
Chủ nhân của U Minh Chi Hải lúc trước.
Sẽ có thể thực sự khôi phục lại.
Thực sự.
Trở về!
Bạn có thể nói là Châu Trạch có chút khó tiêu chậm hiểu, cũng có thể nói thật ra thì căn bản là anh không suy nghĩ tới chuyện nuốt lão Trương như vậy.
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ tầng suy nghĩ này.
Châu Trạch bỗng nhiên lại có thêm một tầng nghi ngờ.
Đó chính là Thiết hàm hàm, quá bình tĩnh rồi!
Hoàn toàn không giống bộ dạng như có một mâm tiệc lớn đang đặt ở ngay trước mặt anh ấy!
Một giọng khinh thường truyền tới từ tận đáy lòng.
Mang theo sự giễu cợt nhàn nhạt:
- Vẫn… còn… trẻ…

Doanh câu – người luôn luôn không có bao nhiêu sức chống cự với đồ ăn – thế nhưng vào lần này, lại hiếm thấy mà biểu hiện ra một loại “bình tĩnh”, phảng phất như thế đã siêu thoát khỏi trần thế, thoát khỏi những thú vui cấp thấp vậy.
Nhưng ông chủ Châu còn nhớ lúc trước khi Châu Trạch nuốt phân thân Giải Trãi, anh ấy còn nuốt đến rất hăng say nha.
Chẳng qua là, lúc này cũng không phải thời điểm để băn khoăn chuyện này.
Ba người nhóm Khánh đã xuất thủ, sự cân bằng đã bị phá vỡ, bây giờ đến lượt “gió thu cuốn hết lá vàng”.
Doanh câu đã hoàn toàn tỉnh lại.
Khí tức của anh ấy, sức mạnh của anh ấy.
Bắt đầu ập tới giống như thủy triều.
Ông chủ Châu – người hiện tại đã gần như là đất khô nắng hạn – vào lúc này phảng phất như mới được bù thêm chút nước.
Tất cả mọi chuyện.
Đều đã là tiết tấu không thể quen thuộc hơn nữa rồi.
Loại hình thức trao gậy như thế này, vào mấy năm trước, không biết đã diễn ra biết bao nhiêu lần.
Có lẽ ngay từ đầu còn có chút không được quen tay lắm.
Còn có chút gượng ép, có chút kháng cự.
Nhưng bây giờ.
trình độ ăn ý đã quen tay đến loại mức độ cho dù có nhắm hai mắt cũng có thể hoàn thành một cách hoàn mỹ rồi.
Doanh câu đi lên.
Châu Trạch đi xuống.
Việc tiếp nhận quyền khống chế thân thể sắp tới thời khắc hoàn thành.
Tốc độ nhanh đến mức, khiến cho lão bà bà còn đang canh giữ ở trước mặt của Châu Trạch, căn bản cũng không có thời gian phản ứng.
Nếu như nói, ngay từ đầu, những thứ mà Châu Trạch thể hiện ra, là một vị thần bí khiến cho bọn họ kiêng kỵ, vậy thì hiện tại, đơn thuần chính là một loại khủng hoảng đang bao trùm xuống.
Trong mắt của Châu Trạch, bắt đầu có một màn hào quang màu máu bắt đầu lưu chuyển.
- Ông!
Châu Trạch di chuyển.
Trực tiếp xuất hiện ở trước mặt của lão già kia.
Giờ khắc này.
Lão già không thực hiện bất kỳ sự chống cự nào.
Bởi vì ông ta biết rõ.
Dưới loại cục diện này, bất kỳ chống cự gì cũng đều không có chút ý nghĩa nào.
- Ầm!
Phần nửa người dưới của lão già kia trực tiếp nổ tung.
Vào khoảnh khắc này, phần sức mạnh của Giải Trãi khó khăn lắm mới tập trung được lại bị ông ta sử dụng như nhiên liệu cho tên lửa lên không trung mà không chút do dự nào.
Nửa người trên của ông ta hóa thành một luồng ánh sáng màu trắng!
Bày ra dáng vẻ sắp bay lên!
Thật ra thì, ông chủ Châu cũng có thể xem là người đã từng ngắm “phong cảnh ở nơi cao”.
Trong ngày thường, ngược lại thì là những nhân vật nhỏ bé kia, lại thích không biết trời cao đất dày mà chủ động xông lên liều mạng.
Còn những nhân vật lớn thật sự, thông thường bọn họ có thể biết được mối nguy hiểm trước, vào lúc lựa chọn, cũng sẽ không dông dài.
Tỷ như Sở Giang Vương ban đầu, ổ chó nhà mình cũng đã bị Doanh câu dùng Huyết nguyệt đập tan, nhưng vẫn không biết mệt mỏi mà chạy trốn hơn một nửa địa ngục, không có chút nào là muốn xông lên liều mạng chữa trâu què thành trâu lành cả.
Tay của Châu Trạch đưa về phía trước.
Trầm giọng nói:
- Cà phê.
Trong một khoảnh khắc.
Trên vòng tròn lấy vị trí của Châu Trạch làm tâm điểm.
Xuất hiện từng sợi xích sắt màu đen thô to, trực tiếp phong tỏa mảnh không gian này.
Lúc trước khi ông chủ Châu đánh nhau, chỉ đơn thuần là dựa vào nhục thân của bản thân chống đỡ trước, rồi trực tiếp “Thái Sơn Áp Đỉnh”, không hề sử dụng những chiêu thức này.
Bởi vì cân lượng của bản thân ông chủ Châu vẫn còn ở đó, chỉ có thể trực tiếp sử dụng tuyệt chiêu của mình.
Mà ở trên tay của Doanh câu, những chiêu thức có thông thường hơn nữa, sau khi thi triển ra, đều không kém hơn tuyệt chiêu của ông chủ Châu.
Thứ được gọi là “Phiên phân phúc vũ” hay mang tên “cà phê báo chí”.
Trên bản chất, một là “khóa” một là “quất” mà thôi.
Bất kỳ chuyện gì cũng đều có sự phát triển khách quan và quy luật tiến hóa của nó.
Giống như sự đổi màu của tắc kè hoa, dựa vào sự thay đổi màu sắc để che giấu bản thân tránh né nguy hiểm, tỷ như nhím dựa vào một thân gai đâm của mình để chống chọi với kẻ thù vậy.
Chuyện này giống như thời đại của Doanh câu năm đó.
Lúc Doanh câu đối mặt với đối thủ của mình hoặc có thể gọi là mục tiêu của mình.
Trước tiên khóa lại một phen để đối phương không bỏ trốn được.
Rồi trực tiếp đánh một hồi.
Là đã xong chuyện…
Chuyện này.
Chính là nguồn gốc của phiên vân phúc vũ đi.
(Thành ngữ “Phiên vân phúc vũ” là dạng rút gọn của “Phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ”. Ý nghĩa của thành ngữ này là chỉ sự thay đổi như chong chóng, không biết đâu mà lần. Nghĩa bóng chỉ những người hay thủ đoạn, phản phúc, lèo lái, đảo điên.)
Luồng ánh sáng trắng không ngừng va chạm ở bên trong vòng phong tỏa, khiến người ta liên tưởng đến trò chơi bi-a hoặc là bắn bi, nhưng tốc độ có nhanh hơn nữa, sức mạnh có lớn hơn nữa, lại hoa cả mắt, cũng vẫn không thể thoát được sự trói buộc trong khu vực này.
Tay của Châu Trạch.
Bắt đầu siết thành quyền.
Dây xích sắt bắt đầu thu lại, ép chặt không gian hoạt động của luồng ánh sáng trắng.
Đến cuối cùng.
Luồng ánh sáng triệt để bị khóa chặt.
Chỉ còn lại lão già với nửa người trên bị vây nhốt ở đó.
Biểu cảm dữ tợn, lại mang theo sợ hãi.
Dường như ông ta đã ý thức được gì đó.
Có thể nhìn thấy.
Môi của ông ta, đang run rẩy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận