Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1325: Truyền công (2)

Xoa xoa mi tâm, ngáp một cái, lúc Châu Trạch nghiêng mặt sang bên, lại phát hiện Oanh Oanh vốn ban đầu đang ngồi dựa vào anh, hiện tại đã rúc vào trên bả vai anh mà ngủ thiếp đi.
Một vài thay đổi rất nhỏ.
Thật ra thì vẫn luôn đang diễn ra.
Nhìn cô gái ở bên cạnh mình.
Châu Trạch thật sự có một loại cảm giác dưỡng thành.
Những người đàn ông khác đuổi theo nữ thần, thường thường đều nói dùng tấm chân tình của mình, từng chút một hòa tan sự lạnh giá của cô ấy.
Nhưng đặt những lời này ở đây.
Lại trở nên có vẻ không phù hợp như vậy.
Đầu ngón tay của Châu Trạch nhẹ nhàng lướt qua bên môi Oanh Oanh.
Cảm giác được sự nhẵn nhụi và mềm mại ở trên môi.
Trong cuộc sống.
Luôn là có loại bình thản và chân thực tốt đẹp như vậy.
Chẳng qua là.
Cái mặt nạ mà bạc mà Châu Trạch vừa mới đặt lên trên bàn uống trà, vào lúc này lại rung lên.
Không phải là chơi đến phát nghiện đấy chứ?
Vừa đúng lúc.
Tiểu Hầu Tử đang lon ton từ trên cầu thang đi xuống.
Có đôi lúc lão đạo đi ra ngoài sẽ mang theo nó.
Ừm.
Nhưng cũng một số thời điểm đi ra ngoài lại không thích hợp mang theo nó.
Cho nên.
Ngày hôm nay, tiểu Hầu Tử đợi ở trong tiệm sách.
Lúc Châu Trạch và Oanh Oanh không ở trong phòng ngủ, nó sẽ vào trong phòng của Châu Trạch dùng bộ máy tính cao cấp kia Oanh Oanh để chơi game, vào lúc này, hẳn là đi xuống để tìm đồ ăn.
- Tới đây.
Châu Trạch vẫy vẫy tay với tiểu Hầu Tử.
Tiểu Hầu Tử nghe lời chạy tới, nhảy tới trên bàn trà.
- Trò chơi VR mới nhất vừa được xuất bản đấy, đeo nó lên.
Châu Trạch chỉ chỉ chiếc mặt nạ màu bạc ở bên cạnh.
Tiểu Hầu Tử sửng sốt một chút, nhưng vẫn cầm mặt nạ lên, mang lên trên mặt của mình.
Ngay sau đó.
Tiểu Hầu Tử lập tức dừng động tác, ngồi ở nơi đó.
Được rồi.
Có người thay thế tôi đá banh với ngài rồi.
Ông chủ Châu tiếp tục nghiêng mặt sang bên cạnh, quan sát cô gái ở bên cạnh.
Hôm nay Oanh Oanh mặc một chiếc váy màu xanh, tóc rũ xuống hai vai, không diễm lệ, lại làm cho người ta có một loại cảm giác nhẹ nhàng thoải mái.
Châu Trạch lại nghĩ tới tất chân.
Ông chủ Châu không phủ nhận, bản thân mình có một loại sở thích đặc thù đối với tất chân.
Đương nhiên rồi.
Phần lớn phái nam bình thường đều có loại yêu thích này, chuyện này cũng không có gì phải xấu hổ.
Vào lúc này, điện thoại di động lại vang lên, Châu Trạch khẽ cau mày, anh rất ghét việc bản thân bị quấy rầy vào khoảnh khắc mình đang muốn hưởng thụ cuộc sống an tĩnh, nhưng nhìn thông báo nhắc nhở ở trên điện thoại:
- Chính trị tuyệt đối!
Bất đắc dĩ thở dài.
Nhấn nút trả lời.
- Alo, ông chủ, phía bên chúng tôi đã xong chuyện rồi, đã lên tàu cao tốc rồi, đoán chừng chạng vạng tối nay là đã có thể trở về rồi.
Trong giọng nói của lão Trương, mang theo tâm tình kích động, hiển nhiên, anh ấy khát vọng được trở về với công việc, là nhân dân phục vụ, càng sớm càng tốt.
- Được rồi, tôi sẽ bảo lão Hứa buổi tối chuẩn bị thêm đồ ăn.
Cúp điện thoại.
Châu Trạch mím môi một cái.
Đám người lão Trương đã sắp trở về rồi.
Luật sư An – người đến quan đông – vẫn còn không có tin tức.
Chẳng qua là chuyện này cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Chờ sau khi nhân viên đông đủ.
Hành trình đến đông bắc cũng thực sự được đăng lên chương trình nghị sự* rồi.
(ý chỉ một hành động có ý nghĩa quan trọng sẽ được giải quyết)
Gần đây chuyện hơi nhiều, vừa nhiều vừa lộn xộn, làm cho ông chủ Châu cảm thấy đợi ở trong tiệm sách thì đầu óc cũng không được yên tĩnh chút nào, thật đúng là không bằng chạy ra ngoài hóng mát một chút.
Đúng rồi.
Vừa rồi mình đang nghĩ tới chuyện gì nhỉ?
À.
Đúng rồi.
Tất chân.
Châu Trạch chuẩn bị nhẹ nhàng ôm lấy Oanh Oanh.
Cô ấy đã ngủ thiếp đi.
Nhưng nằm ở trên sô pha sao có thể thoải mái được.
Vẫn là về nằm trên giường đi.
Châu Trạch rất cẩn thận từng li từng tí.
Mặc dù anh biết rõ khả năng cao là anh sẽ đánh thức Oanh Oanh.
Nhưng anh cũng biết, cho dù Oanh Oanh có bị đánh thức thì cũng sẽ giả vờ tiếp tục ngủ say như không có chuyện gì.
Về chút ăn ý này, hai người vẫn có.
Đáng tiếc.
Hôm nay, dường như kẻ phá đám tương đối nhiều.
Nhóc khỉ cũng tới gây thêm phiền phức.
Tiểu Hầu Tử mang mặt nạ lên mặt không được bao lâu bỗng nhiên nhảy đến phắt lên.
Hai tay mở rộng.
Phát ra tiếng gầm giận dữ:
- Chít chít chi! ! ! ! ! Grào! ! ! ! ! !
Cơ thể tiểu Hầu tử bắt đầu không ngừng biến lớn.
Thẳng đến khi biến thành Yêu Hầu!
- Ông chủ, sao vậy?
Oanh Oanh mở mắt ra, vừa vặn mới tỉnh lại.
Châu Trạch không nói gì, mà đứng dậy, rời khỏi ghế sô pha, đi tới trước mặt yêu hầu.
Hơi thở trên người yêu hầu rất mãnh liệt, nhưng vẫn khắc chế xung quanh cơ thể, cũng không có tạo thành rung chuyển quá lớn.
Lúc này.
Mặt nạ màu bạc đã nứt ra một khe hở, vẫn đeo ở trên mặt của yêu hầu như trước, nhưng chỉ có ý nghĩa che được đại khái mà thôi, dù sao hiện tại mặt của yêu hầu thực sự rất lớn.
Đôi mắt của yêu hầu vẫn khép chặt như trước.
Lúc Châu Trạch đến gần nó.
Trên người của yêu hầu lại xuất hiện từng đường vân màu tím, đang không ngừng đan xem chớp lóe ở trên người nó.
Ông chủ Châu vừa mới giơ nắm tay lên, lại từ từ hạ xuống.
Anh đột nhiên cảm giác được có chút hơi bất công.
Thì ra là lúc anh và đối phương đối thoại.
Đối phương chẳng qua là chỉ đá bóng với anh.
Đổi thành tiểu Hầu Tử.
Đối phương đã bắt đầu truyền công rồi sao?
...
Những con khỉ khác thế hệ còn có thể tỷ thí trao đổi kinh nghiệm với nhau một chút?
Châu Trạch không nhịn cười được.
Chỉ cảm thấy một màn này quả thật rất có cảm giác hài hước.
Sau đó.
Chờ đến lúc anh nghĩ đến nhân cách “nửa gương mặt” thường xuyên được sử dụng bên trong cơ thể kia.
Dáng vẻ tươi cười của ông chủ Châu bắt đầu dần dần thu lại.
Hôm nay khí trời rất tốt, ánh nắng rực rỡ, chất lượng không khí cũng không tệ, Châu Trạch cảm thấy, lúc này, hẳn lên đi về phòng ngủ sớm một chút.
- Ông chủ, bên kia đang bốc khói kìa.
Oanh Oanh chỉ phía xa bên ngoài cửa sổ nói.
Châu Trạch nghiêng đầu nhìn một chút, sau đó dứt khoát đẩy mở cửa tiệm sách đứng ở trên đường, nơi bốc khói ở hướng tây bắc của đường dành cho người đi bộ của nam phố, khoảng cách cũng không quá xa, hẳn là một khu dân cư nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận