Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1709: Phản ứng (2)

Đại Trường Thu còn từng nói đùa, nói nếu như cho Phùng Tứ một chức quan độc lập, thì cứ gọi là tán lang trung* đi.
(*tán: cây dù; lang trung: 1 chức quan ngày xưa; quan cầm dù)
Đây cũng không phải sỉ nhục gì, ít nhất, không thể đếm xuể những người hiện tại đang thực sự rất hâm mộ loại vinh dự và đãi ngộ như Phùng Tứ.
Về phần rốt cuộc trong lòng bản thân Phùng Tứ có cảm thấy vui vẻ hài lòng hay không, cũng không biết được, tóm lại, treo trên mặt của anh ta, mãi mãi cũng là dáng vẻ thành khẩn và sợ hãi.
- Anh trai, bộ quần áo anh đang mặc, thật sự rất độc đáo.
Tay đứt ruột xót, vốn dĩ quan hệ của đám thường thị cực kì tốt, lúc nói chuyện, dĩ nhiên là rất tùy tiện.
- A, Tiểu Cửu tự tay đan, không mặc cũng không thích hợp.
- Khó trách, khó trách.
- Ha ha, anh đừng cười, lập tức tới anh ngay thôi.
Đại Trường Thu đưa tay nhẹ nhàng kéo chiếc áo len màu đỏ thẫm ở trên người mình, nói thật, vốn dĩ quan phục mặc trên người bọn họ đều là màu sắc kiểu hơi tối, khi mặc lên người có thể làm cho người ta có một loại cảm giác âm nhu và bị đè nén.
Hiện tại, trên người anh ta đang mặc một chiếc áo len sợi màu đỏ lớn mà hiện tại ngay cả vùng nông thôn ở dương gian cũng không mặc nữa, có vẻ hơi lôi thôi lếch thếch.
Chẳng qua là, Đại Trường Thu cũng chỉ chê ngoài miệng vậy thôi, trong lòng vẫn thích bộ quần áo này.
- Trong ấn tượng, ở nơi Thái Sơn này, chưa từng mưa.
- Nơi này dù sao cũng là pháp trường của Bồ tát, có ông ta ở nơi này, những oán niệm kia còn chưa kịp tới gần nơi này thì đã bị phật quang đánh tan, nếu đã không ngưng tụ lại được, cũng không thể nào rơi xuống thành mưa được.
- Anh trai, nhưng hiện tại, lại mưa rồi.
- Tôi không mù.
- Là sắp xảy ra chuyện rồi sao.
- Không phải trong lòng các người đều biết rồi sao.
- Không kiềm chế được, mấy đứa trẻ như chúng tôi, hình thành trí tuệ trễ, lúc vừa mới bắt đầu, cũng chỉ nhận ra anh trai là anh thôi, sau đó lại thêm một Bồ tát.
cầm nổi đâu rồi, chúng tôi mấy cái này nhỏ, trưởng thành trí trễ, vừa nhớ khởi, cũng liền nhận ra Ca ngươi, lại thêm một người Bồ Tát.
- A, quãng thời gian ông ta trôi qua cũng không quá tốt, năm đó một số người ở âm ti thích tung tin vịt nói, mấy người anh trai chúng ta, đều được là những con sói được Bồ tát một tay nuôi lớn.
- Thật ra thì, ông ta chẳng làm gì hơn việc tìm được chúng ta trước, cho ăn, chưa nói tới, trợ giúp, cũng chưa nói tới, không gì khác hơn việc nắm một sợi dây thừng, cột vào cổ chúng ta rồi siết một đầu ở trong tay.
- Cảm thấy thời điểm chưa tới tới, thì siết chặt, cảm thấy thời điểm đã tới, sẽ buông lỏng một chút, nhân tiện quất cho chúng ta một roi.
- Tôi chỉ biết là, dường như ông ta vẫn muốn đặt một vị tiên thực sự lên trên bàn thờ.
Đại Trường Thu liếc mắt nhìn lão nhị một cái, cười một tiếng.
Nói:
- Nhưng những thứ đặt lên trên bàn thờ, không phải là dùng để thờ phụng lâu dài, kể từ lúc nó được đúc lên, thì đã định trước kết quả sau cùng của chúng, chính là bị xô ngã, bị đập bể.
- Những đền miếu cổ tháp ở dương gian, phần lớn đều không thể tránh khỏi được số mệnh này.
- Thời kỳ Thượng cổ, chúng tiên đã sắp xếp cho Hoàng Đế sẽ được phi thăng vào lúc dương thọ kết thúc, ai biết được vị tính khí của vị nhân chủ kia thật sự là quá nóng nảy, lại thực sự không xem chúng tiên ra gì.
- Đương nhiên, chuyện sau đó cũng đã chứng minh được quả thật anh ta có loại tư cách không coi ai ra gì.
- Hiên Viên kiếm một kiếm giáng xuống, từ đó thế gian không còn tiên.
- Trước lúc Tiên Vương* bị chém và không còn, hai tay giãy dụa đưa về phía bầu trời, phát ra một tiếng gầm thét không cam lòng sau cùng.
(*vua của tiên giới)
- Mà chúng ta, thật ra thì chính là đôi tay của tiên vương biến thành, trong mười ngón tay, hàm chứa sự tức giận và không cam lòng của chúng tiên.
- Quả thật nên tức giận, trong lúc bọn họ xây dựng bàn cờ của chính mình, đủ loại sắp xếp và thao túng, đã chơi đùa trong vô số năm tháng, thỉnh thoảng còn rút nước từ nhân gian lên cho bản thân sử dụng.
- Lại không ngờ được nhân gian thực sự xuất hiện một kẻ độc ác, xông lên giết chết tất cả bọn họ.
- Dù sao cũng là ngón tay của Tiên Vương, làm sao mà khi nghe anh trai anh nói xong, lại cảm thấy xuất thân của mấy anh em chúng ta lại hèn mọn đến vậy?
- Đúng vậy, năm đó Tiên Vương bị người ta chém, đợi sau khi người ta không còn nữa, chúng ta kéo nhau trở về, kết quả lại bị tướng quân dưới trướng của người ta chém một lần nữa.
- Chờ sau khi vị tướng quân kia cũng không còn nữa, chúng ta cũng đã nghĩ sắp khổ tận cam lai rồi đi?
- Kết quả vị tướng quân kia lại bỗng nhiên thò đầu ra, ép buộc một người anh em của chúng ta tự sát.
- Ha, tôi nghĩ, xuất thân này của chúng ta, hình như cũng không có chỗ nào tốt để chém gió cả?
- Ngược lại làm sao có thể thảm tới vậy chứ?
- Hình như, đúng là như vậy.
- Ây yo nha, trước tiên cứ xem đi.
- Anh trai, anh nói xem, lần này Bồ tát có thể qua cửa được không?
- Khó nói.
- Không đến mức đó chứ?
- Địa giới Thái Sơn này cũng đã bắt đầu có mưa rồi, thật đúng là không có chuyện gì là không thể.
- Vậy hiện tại chúng ta là sao bây giờ?
- Cậu nói xem?
- Nếu như Bồ tát trở lại, cháu ngoại tôi vẫn thắp đèn lồng như trước, nếu như không trở lại, nói thật, trong lòng mấy anh em đã sớm muốn đẩy ngã tòa miếu nhỏ kia để xây dựng một tòa cung điện rồi.
Đại Trường Thu thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhọc lòng.
- Sao vậy, anh trai?
- Nếu như Bồ tát không trở lại.
Đại Trường Thu dừng một chút, liếm môi một cái, giọng nói bỗng nhiên trở nên khàn hơn một chút, tiếp tục nói:
- Vậy chắc chắn cũng sẽ có những người khác trở về.

- Tốt lắm.
- Trùng hợp, chúng tôi cũng rất tốt.
Một màn này, nhìn qua thực sự rất có loại ngon gió chính nghĩa của Tống Tương Công*.
(*tên thật là Tử Tư Phủ, là vị quân chủ thứ 20 của nước Tống - chư hầu nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc, ở đây ám chỉ “sự ngu xuẩn của Tống Tương Công”, nhắc về sự kiện năm 643 TCN, ông đã hỗ trợ thế tử Chiêu của nước Tề đánh bại quân của trưởng công tử nước Tề - Tề Vô Khuy, đưa thế tử Chiêu lên làm vua, Sự kiện này đã khiến Tương Công ảo tưởng về sức mạnh của nước Tống - vốn thực chất không phải một chư hầu lớn mạnh như Tề hay Sở. Từ đó trực tiếp dẫn đến việc Tống Tương Công bị quân Sở bắt và bị đánh bại)
Xe ngựa súng ống, mọi người đều đã chuẩn bị xong, sau khi chuẩn bị xong hết, lại đường đường chính chính mà đánh một trận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận