Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 577: Người bệnh cô độc tự nói chuyện

Ngẩng đầu.
Dùng sức híp đôi mắt một chút.
Lão Hứa lớn lên rất đẹp, đẹp hơn phần lớn phụ nữ.
Nhưng cậu ta không hề có tính ủy mị của phụ nữ.
Khóc.
Là không bao giờ có.
Chí ít vào lúc này.
Cậu ta không muốn khóc.
Vong hồn cha mẹ đã bị mang đi ở chỗ này.
Không giống với người thường là.
Thật ra cha mẹ Hứa Thanh Lãng đã ra đi lúc cậu ta còn rất nhỏ.
Nhưng ở đây.
Vào hơn một năm trước.
Vẫn là nơi một nhà ba người sinh hoạt.
Cho nên lão Hứa vẫn cảm thấy, phảng phất như cha mẹ còn ở nơi này, nơi đây cũng có dấu vết cuối cùng do cha mẹ lưu lại.
Ở trước mặt người đã mất.
Chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, đây là truyền thống, người sống ở dương gian mệt nhọc khổ cực cỡ nào, cũng không thể để cho người đã mất phải tiếp tục quan tâm.
Cho nên.
Cậu ta không thể khóc.
Trước đây.
Một chiếc bàn vuông nhỏ.
Hứa Thanh Lãng bận bịu cả ngày sẽ tiếp tục đích thân xuống bếp xào mấy món sở trường.
Hơn nữa cậu ta còn có thể thay đổi thực đơn đa dạng.
Bởi vì cậu ta sợ cha mẹ mình ăn hoài một món sẽ chán.
Thật ra.
Trước đây khi cậu ta gần như lưu lạc đầu đường, bị vị cục trưởng kia đưa đến tiệm mì học tay nghề thì.
Thực sự chỉ biết nấu mì sợi.
Lẽ nào.
Bạn còn hy vọng cậu ta có thể học được mãn hán toàn tịch trong quán mì sợi sao?
Trong một đoạn thời gian rất dài.
Lão Hứa chỉ biết nấu mì, nhào bột, cán bột, nấu canh…
Thậm chí kể cả nên đun sợi mì trong nước sôi bao lâu, cậu ta cũng có thể làm chính xác không gì sánh được.
Cho nên, mì dưa cải cậu ta làm có thể khiến Thúy Hoa thỏa mãn, thỏa mãn không gì sánh bằng...!
Nhưng đối với những món khác, cậu ta thực sự không giỏi lắm.
Trù nghệ của cậu ta.
Phần lớn đều xuất phát từ quán nhỏ này, là cậu ta đổi món mỗi đêm cho cha mẹ mà luyện được.
Món cay Tứ Xuyên, món ăn Quảng Đông, Lỗ Thái, Hoài Dương…
Lão Hứa đều đã làm.
Tục ngữ nói, làm đầu bếp không đói thầy u, suy nghĩ của lão Hứa vốn thuần túy như vậy.
Nếu như Châu Trạch biến thành vong hồn rồi không bay đến nơi đây.
Nếu như cô em vợ kia không tham dự vào trận mưu đồ tự cho là đúng ấy.
Thậm chí nếu ngày đó vợ Vương Kha không đi làm tóc, tiện tay ném con gái trong tiệm sách để con bé đọc sách giết thời gian.
Có thể.
Hiện tại cha mẹ mình.
Còn đang ở nơi này.
Bất cứ chuyện gì, quay đầu suy nghĩ một chút đều sẽ thấy rất nhiều vừa khớp, thiếu một khâu nào đó, dường như đều sẽ khó có khả năng phát sinh.
Giống như mỗi người, khi bọn họ sinh ra đã là độc nhất vô nhị.
Cũng giống như cha mẹ.
Chỉ có một cơ hội duy nhất.
Con bọn họ sinh ra tuyệt đối không giống nhau.
Bạn được sinh ra.
Là vì khi bạn còn là một con tinh trùng.
Bạn đã anh dũng chiến tranh.
Nỗ lực phấn đấu.
Bài trừ hết sức khó khăn.
Hạ hắc cước.
Dùng ám chiêu.
Chia rẽ.
Trải qua thiên tân vạn khổ, còn dựa vào vận khí cực lớn.
Mới có thể đánh bại hàng ngàn hàng vạn đối thủ cạnh tranh.
Cuối cùng lấy được cơ hội chui vào quả trứng đáng yêu này.
Cho nên, con người ngàn vạn lần không nên phí hoài bản thân mình, không nên tự sát, hành động ấy không chỉ có lỗi với cha mẹ người thân, còn có lỗi với con tinh trùng dốt nát vô tri lại vì bạn mà liều cả tính mạng.
Ánh mắt Hứa Thanh Lãng nhìn về phía vị trí trung ương tiệm mì.
Cậu ta nhớ kỹ.
Ngày đó.
Tiểu loli đứng ở vị trí này.
Cô ấy hé miệng.
Cô ấy phun đầu lưỡi ra.
Ở ngay trước mặt chính mình.
Đoạt lấy cha mẹ mình!
Hận sao?
Hận…
Hận!
Thật ra, lúc đó cậu ta hận, thậm chí, lúc đó cậu ta còn hận tới mức không dám ra tay với tiểu loli, bởi vì cô ấy là quỷ sai, đối với một người chỉ là Huyền tu nho nhỏ đến nói, quỷ sai là rất nhân vật khủng bố.
Cũng bởi vậy, lúc đó cậu ta chuyển sự oán hận này lên người Châu Trạch.
Vì thế.
Ngày đó khi Châu Trạch đến tiệm của cậu ta ăn cơm.
Cậu ta còn hạ độc trong cơm.
Đố kị.
Đố kị!
Vì sao anh cũng là vong hồn trở về.
Nhưng quỷ sai kia không xử lý anh?
Vì sao anh còn tồn tại trên đời?
Vì sao quỷ sai kia lại chỉ bắt cha mẹ tôi?
Này không liên quan gì tới rộng lượng.
Này cũng không liên quan gì tới nhát gan, cũng không dính dáng gì tới phẩm tính bản thân. Khi con người đã mất đi thứ quan trọng nhất cuộc đời, phải thừa nhận nỗi đau khổ kịch liệt thì.
Bọn họ đều sẽ không giải thích được mà sinh ra một số tâm tư và suy nghĩ cực đoan.
Thánh nhân cũng thế, không cách nào ngoại lệ.
Ban đầu, ông chủ Châu.
Chỉ cách trúng độc bỏ mình mấy giây như vậy.
Nếu trước đây ông chủ Châu vội vã một chút, tướng ăn khó coi hơn một chút nữa, không khiến Hứa Thanh Lãng bỗng nhiên thanh tỉnh mà lật đổ cơm canh, ngăn cản anh.
Anh đã không có cơ hội tới phòng sách.
Cũng sẽ không có Oanh Oanh.
Cũng sẽ không có tất cả mọi thứ hiện tại.
Hận đi?
Hận đi!
Hận đi...
Nhưng sau đó, khi nhìn thấy tiểu loli sát vách phòng đọc sách, thực ra cậu ta không còn hận gì nữa, thậm chí cả sau đó khi cậu ta ở cùng một chỗ với tiểu loli, cậu ta cũng không cảm thấy bản thân hận thù quá nhiều.
Bởi vì cậu ta hiểu.
Đứng trên lập trường của tiểu loli, hành vi của cô ấy trước đây thật ra không sai.
Đương nhiên.
Về chuyện cha mẹ mình, nếu đổi vị trí tự hỏi, đó đúng là sai lầm của mình.
Nhưng Hứa Thanh Lãng cũng rõ ràng, lúc đó bản thân mình cưỡng ép lưu lại vong hồn của cha mẹ mình là hành vi rất ích kỷ, cậu ta rõ ràng, nếu tiếp tục lưu bọn họ lại thêm hai năm nữa, rất có thể cha mẹ của mình sẽ hoàn toàn mất đi cơ hội vãng sinh.
Thực ra, cậu ta đang dùng phương thức thương tổn tới cha mẹ mình.
Để thành toàn lòng hiếu thảo của mình.
Giống như một giấc mộng.
Bị cưỡng ép đánh thức.
Người phụ nữ đứng ở nơi đó, nhìn người đàn ông này "làm bộ làm tịch", trên mặt cô ta lộ ra nụ cười lạnh.
- Tôi xuất hiện ở nơi này là bởi vì anh?
Hứa Thanh Lãng nghe vậy.
Sửng sốt một chút.
Gật đầu.
Nói:
- Xin lỗi, tôi chỉ quen biết và đã từng tiếp xúc với Hải Thần đại nhân nhà cô.
Ngụ ý.
Xin lỗi.
Tôi muốn hãm hại người khác, nhưng những người khác đều không nhận ra tôi.
Chỉ quen biết nhà cô.
Tôi không bẫy cô.
Thực sự không thể gài bẫy ai được nữa.
Cũng không thể.
Đi hãm hại ông chủ nhà mình, đi hãm hại doanh câu đúng không?
Xin lỗi.
Cái kia.
Thực sự là không thể hãm hại nổi...
- Lòng tham không đủ... ... - Người phụ nữ còn chưa nói hết lời.
Bỗng nhiên hai bên tường tiệm mì có từng đạo phù văn to lớn rơi xuống.
Phù văn này.
To đến mức nếu như dùng lời lão đạo đến nói, không cần giấu đũng quần.
Để lão đạo cuốn lại làm nội khố thậm chí là làm quần, sau đó lại làm áo vẫn đủ.
- Bắt đầu!
Ngón tay Hứa Thanh Lãng nhẹ nhàng điểm trên bàn.
- Ông!
Lá bùa hai bên vách tường bắt đầu bốc cháy lên.
Từng đạo sáng màu xanh bắn ra từ giữa chân dung.
- A a a a a a a a a!!!!!!!!!!
Bỗng nhiên người phụ nữ ngồi xổm xuống.
Cuồng loạn kêu to lên.
Hứa Thanh Lãng cầm hơn phân nửa chai rượu trên bàn lên.
Chậm rãi đổ hết tất cả lên mặt đất.
Đất này lại có thể giống với phòng Hứa Thanh Lãng, tất cả đều đã được đào thành rãnh.
Đổ rượu xuống.
Lấy một tấm bùa ra.
Ném trên mặt đất.
Trong nháy mắt, lá bùa biến thành đen.
Trên đất lỗ khảm cùng biến thành đen.
Một đạo trận pháp phù văn quỷ dị xuất hiện trên mặt đất.
- Đồ nhi, ta chỉ muốn tốt cho con, tư chất của con rất khá, chỉ sợ con ham sự an nhàn trong nhà, nên sư phụ đã giúp con giết chết cha mẹ con. Thế nào, sư phụ quá tốt với con đúng không?
- Đồ nhi, sao con lại không có chí tiến thủ như vậy? Uổng phí tâm huyết sư phụ đã dành cho con!
- Sư phụ bồi dưỡng con, không tiếc giết cha mẹ con, bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy, kết quả trở về vừa nhìn, con lại làm đầu bếp?
Lời của sư phụ…
Không ngừng vang lên trong đầu Hứa Thanh Lãng.
Đôi mắt Hứa Thanh Lãng bắt đầu ửng đỏ.
Không phải đỏ vì thương cảm.
Mà là đỏ vì phẫn nộ!
Cậu ta càng không ngừng khí sâu, thân thể bắt đầu nhẹ nhàng run lên.
Đêm hôm đó.
Cậu ta nằm trong thùng tắm, chịu đựng thi độc.
Sư phụ của cậu ta xuất hiện.
Nói với cậu ta thứ được gọi là chân tướng.
Như từng tia sét bổ vào điểm mấu chốt trong lòng cậu ta.
Sau đó luật sư An lại đi tới phòng sách, bắt đầu cổ vũ, khiến Hứa Thanh Lãng hăng hái vẽ bùa hơn, nhưng kỳ thật anh ta cũng không xem trọng quá nhiều.
Ở trong mắt luật sư An, trong phòng sách, người đáng giá bồi dưỡng nhất chính là ông chủ.
Cầm chứng nhận quỷ sai Thái Sơn phủ quân lưu lại trong tay.
Trong cơ thể còn có vị từng là chủ nhân U Minh Chi Hải.
Nhưng thằng này.
Không dễ làm, không dễ khuyên!
Giống như cá muối mới vừa nuốt vương bát vậy.
Cũng bởi vậy, xuất phát từ mặt thực tế, người đáng bồi dưỡng nhất chính là tiểu loli, người phụ nữ vốn có tâm tư liều mạng leo lên, hai là tiểu Hầu Tử, thiên sinh linh hầu, khó lường, khó lường.
Tiếp đó vẫn chưa phải là Hứa Thanh Lãng, mà là Deadpool chỉ biết ngây ngô cười.
Đối với luật sư An đến nói.
Người chỉ biết hăng hái lại không có thiên phú, không có tiền cảnh phát triển, cũng chỉ cứ như vậy.
Người như thế, thích hợp làm diễn thuyết báo cáo văn minh tinh thần trên đại hội, có thể tạo ra một chút xíu tác dụng đốc xúc, tinh lọc một chút khí tức cá muối của cả phòng sách.
Nhưng người từng trải đều biết, loại đại hội này không có chút tác dụng nào.
Vậy mà.
Luật sư An vẫn nhìn lầm.
Đây không phải lần đầu tiên luật sư An nhìn lầm.
Lần đầu tiên hắn ta nhìn lầm, là ở lúc Châu Trạch sử dụng "cà phê, báo chí lại thêm đường".
Anh ta biết cái người chỉ biết phơi nắng kia thật ra không phải chỉ biết phơi nắng.
Thứ hai là Hứa Thanh Lãng.
Cậu ta vẽ ra rất nhiều lá bùa vô dụng.
Lão đạo nhặt phế phẩm tựa như vơ vét.
Tỷ như lá bùa tên "Thủy Long Ngâm".
Hiệu quả không khác gì súng bắn nước.
Nhưng đây chỉ là đầu thừa đuôi thẹo, như phế liệu còn thừa lại khi làm tinh phẩm vật dụng trong nhà.
Bố trí trong phòng sách.
Bố trí bên trong cửa tiệm này.
Mới là tiến bộ chân chính của Hứa Thanh Lãng lần này.
Trước đây lão già kia coi trọng tư chất của cậu ta, không tiếc giết chết cha mẹ cậu ta đi.
Trước đây một mình lão Hứa mò mẫm nghiên cứu, vừa nấu mì vừa có thể làm ra "da nhân ngẫu", tìm được vong hồn của cha mẹ mình.
Này giống như một dân khoa tốt nghiệp tiểu học, dưới điều kiện tiên quyết là không có tư liệu khác, chính mình tạo dựng được một chiếc máy bay có thể bay thật sự.
Khi trận pháp phù văn trên đất xuất hiện.
Ngay tiếp đó, lá bùa cực đại trên vách tường kích thích.
Người phụ nữ kêu càng thê thảm hơn.
Hứa Thanh Lãng đi lên trước.
Hai tay cậu ta bắt lấy gò má người phụ nữ.
Gò má này giống người phụ nữ đã chết đi trong lòng mình tới bảy phần.
Chỉ tiếc.
Cậu ta biết.
Không phải cô ấy…
Cô ấy.
Đã chết.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, vì thành toàn mỹ danh không chỗ bẩn của hải thần, cô ấy đã chết.
Tay Hứa Thanh Lãng.
Thật ra không dùng nhiều lực.
Cậu ta chỉ đang nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của người phụ nữ này.
Thử tìm nhiệt độ khi trên người với người phụ nữ kia trong khách sạn mỗi tối..
Nhưng theo tay cậu ta nhẹ nhàng mà vuốt ve.
Da người phụ nữ trước mặt bắt đầu chậm rãi lột ra.
Mặt người bắt đầu chậm rãi bị tháo xuống.
Lưỡi bắt đầu phun ra.
Túi da màu xanh biếc lộ ra.
Đôi mắt cực đại lại trống rỗng hiển lộ.
Mặt người.
Đang đang từ từ biến thành.
Đầu rắn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận