Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1192: Là Phủ Quân không sai! (2)

Lão đạo có chút ai oán địa nghiêng đầu nhìn bóng lưng của cô bé con ở trước mặt mình.
Oán thầm trong lòng:
- Cô thật đúng là sao quả tạ, hôm nay đi theo cô thật là xui xẻo mà!
Khánh không biết lúc này trong lòng lão đạo đang nghĩ chuyện gì.
Trong mắt của cô ta, chỉ có Phủ Quân, không còn nhìn thấy thứ gì khác.
Chẳng qua là.
Trong lòng cô ta bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Buổi sáng vị bộ đầu của Thông Thành kia vừa mới nói với cô ta Thông Thành mưa thuận gió hòa, ngay cả một lệ quỷ lớn một chút cũng không trông thấy một con nào, sao hôm nay vận may của cô ta lại kém như vậy, chạy tới nơi nào thì nơi đó xảy ra chuyện?
Coi như là ném tiền xu còn phải có xác suất 5-5 đó.
Với bản thân thì lại trúng hết 100%?
- A! ! !
Một tiếng quát khẽ, bỗng nhiên từ bên trên truyền tới.
Khánh ngẩng đầu lên.
Lão đạo ở sau lưng cũng ngẩng đầu lên.
Bóng dáng của một ông lão, trong tay cầm một cây ngọc tiêu, không ngừng bay lượn trên không trung, giống như là đang múa kiếm, lấy tiêu làm kiếm.
- Tiêu kiếm ở trên đó là cái gì vậy? Sao lại nhìn quen như vậy chứ?
Lão đạo đang tự hỏi thầm trong lòng.
Chăm chú nhìn kỹ một lúc.
Lão đạo ngây ngẩn.
Đệt mẹ.
Tướng mạo này.
Không phải là sư phụ của Hứa Thanh Lãng thì còn là ai được nữa chứ!
Sư phụ của Hứa Thanh Lãng, đối với lão đạo thế nhưng vẫn là một phần ký ức còn mới nguyên nha, lúc trước thiếu chút nữa là đã một phát xuyên cả hai ông ta vã cả tiểu Hầu Tử ở ngay trên đường rồi.
Không phải lần trước người này vừa mới bị giải quyết xong sao, sao lần này nhanh như vậy mà đã xuất hiện nữa rồi?
Thời gian cooldown rút ngắn nhiều như vậy, ăn gian nha!
Lúc này, lại cúi đầu xuống, nhìn Khánh ở trước mặt một chút, lão đạo lại đột nhiên cảm thấy cô bé con ở trước mắt này trở nên thuận mắt hơn rất nhiều.
Tuy nói cô bé con này cực kì đen đủi.
Nhưng cũng may người ta có thể đánh nhau.
Khánh khẽ cau mày.
Thân phận cô ta tôn kính, nhưng nếu thật sự bàn về kiến thức, so sánh với loại hóa thạch sống tồn tại từ thời thượng cổ cho tới nay như Giải Trãi và doanh câu, lập tức lộ ra sự non nớt hơn rất rất nhiều....
Đầu mối mà doanh câu và Giải Trãi có thể nhìn ra, cô ta không nhìn ra được.
Nhưng cô ta cảm nhận được khí tức tương tự với phần tro cốt trước đó từ trên người ông lão này.
Khánh đạp một chân, cơ thể trực tiếp bay vọt lên tăng tốc chạy băng băng trên vách tường, sau khi độ cao ổn định, chủy thủy lại lần nữa xuất hiện trong lòng bàn tay, trực tiếp đâm về phía lão đầu.
Không khí, vào lúc này lâm vào trạng thái ngưng trệ.
Đây không phải là đang miêu tả làm nổi bật cảm xúc.
Mà là sự thật.
Tiếng xé gió truyền tới sau đó.
Một đao này của Khánh rất tinh diệu.
Nhưng vào lúc này, cơ thể của lão đầu lại vặn vẹo một trận, ngay sau đó biến mất không thấy gì nữa.
- Bốp.
Khánh dùng một tay chống đỡ, rơi xuống.
Lão đạo ở bên cạnh lại xem đến cực kì khẩn trương, ông ta rất có lòng tin đối với ông chủ, dù có ra sao, cũng tuyệt đối tín nhiệm đối với ông chủ lớn, mỗi lần ông chủ lớn ra tay, cũng có thể càn quét hết tất cả!
Nhưng đối với cô bé con ở trước mặt này.
Ông ta vẫn có chút lo lắng.
Lỡ như cô ta không ngăn cản được.
Vậy há chẳng phải ông ta sẽ…

- Thế đạo này, càng lúc càng yếu kém hơn, cũng càng ngày càng tệ rồi, không giống trước kia nữa, không giống như trước kia nữa rồi.
Cơ thể lão đầu vẫn còn ở bên trên.
Nhưng ánh mắt của Khánh đã không nhìn lên trên nữa, mà là đang đảo quanh bốn phía.
Thân pháp rất tinh diệu, kỹ thuật phân thân hình chiếu cực kì tinh tế.
Bản thể của ông ta.
Rốt cuộc là ở nơi nào?
- Nhớ lại lúc đó, tất cả mọi chuyện đều có nguyên tắc như vậy, tất cả mọi thứ đều ngay ngắn rõ ràng, nhưng bây giờ, sao lại tan vỡ đến mức độ này rồi?
- Thứ dơ bẩn hoành hành, quỷ quái hỗn loạn, lòng người bất ổn...
Lão đạo móc móc lỗ tai.
Lão đạo đã quá miễn dịch với cái tư thế và bài giảng của lão đầu này rồi, mỗi lần ra sân đều sẽ lấy thân phận của đạo sĩ mà đi oán trời thương dân như vậy.
Lần nào con hàng này cũng đều như vậy, nói đến rõ ràng mạch lạc, nói bản thân tới mức trở thành một đóa sen trắng lo trước nỗi lo của thiên hạ.
Sau đó lại luôn làm những chuyện tàn nhẫn bỉ ổi kia…
Phi.
Biết trò của ông rồi!
Mỗi lần ra sân đều là một dáng vẻ này, có thể đổi một trò khác đi được không?
Nhưng lão đạo chợt phát hiện có điểm không đúng.
Khánh ở trước mắt.
Cô bé con này.
Bỗng nhiên kích động, bỗng nhiên run rẩy.
Bả vai run run.
Loại bỏ khả năng bị dọa khóc không thể nào xuất hiện kia, cũng chỉ còn có nghĩa là, cô ta đang trong trạng thái vô cùng kích động.
Ồ, chuyện này thì kích động cái gì?
Rõ ràng là bài diễn thuyết này rất dở nha.
Khánh – người đang lộ ra vẻ kích động – ánh mắt vẫn đang tiếp tục đảo quanh bốn phía.
Đúng.
Phủ Quân.
Đúng.
Đây là Phủ Quân đại nhân.
Sẽ không thể sai lầm nữa, sẽ không còn sai lầm rồi!
Sau thời đại của Phủ Quân, âm ti như mặt trời sắp lặn, Phủ Quân đang than thở với tình hình hiện tại của âm ti.
- Có vài người, cần phải được dọn dẹp mới được, có vài người, không nên tiếp tục tồn tại.
- Chỉ có khi dọn dẹp sạch sẽ hết những thứ u ám kia, chỉ có khi quét sạch những thứ âm tà kia xuống.
- Làm xong hết mọi chuyện, mới có thể trở về cuộc sống tốt đẹp như trước kia thôi.
- Tôi nguyện ý hy sinh hết tất cả mọi thứ vì điều này, tôi tình nguyện bỏ ra mọi thứ vì điều này!
Hơi thở của Khánh bắt đầu gia tăng, nhịp tim bắt đầu tăng tốc.
Phủ Quân đại nhân.
Ngài nói như vậy là muốn lật đổ.
Trở lại địa ngục sao?
Muốn đuổi cả Bồ Tát cùng Thập Điện Diêm La xuống, tái tạo càn khôn!
Không còn bất kì nghi ngờ nào nữa, cũng sẽ không có bất kỳ ngoại lệ gì nữa.
Vị này, chính là Phủ Quân!
Chính là Phủ Quân cô ta muốn tìm.
Cũng là người đó.
Người mà cô ta phải giết!
- Cô gái này tẩu hỏa nhập ma rồi sao?
Trái tim lão đạo lộp bộp một phen.
Lỡ như đầu óc cô bé con này xảy ra vấn đề gì đó.
Thì ông ta nên làm cái gì đây?
Lão đầu này trời sinh mang theo thù hận rất lớn với tất cả mọi người trong tiệm sách nha!
Bạn cần đăng nhập để bình luận