Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1580: Tảo hắc trừ ác* (1)

(*dẹp xã hội đen, diệt trừ kẻ ác; đây là tên của một chuyên đề của Trung Ương và Đảng cộng sản TQ trong việc trừ tệ nạn xã hội)
Tỷ như, dùng máy chụp ảnh đặc chế để làm đẹp cho “quỷ”, sau đó in ra, chuyển phát nhanh cho người thân bạn bè còn ở dương gian của vị quỷ đó.
Sau đó, ở trong tiệm sách của mình, lại thu thêm phí chụp hình cùng với phí chuyển phát nhanh.
Đây là một loại suy nghĩ đầy tính sáng tạo, cũng coi là thăng cấp sản nghiệp lên đi.
Trên bản chất, so với việc dán nhãn “ít đường” “ít béo” “calories thấp” lên những loại thức ăn không bán được thì cũng không có gì khác nhau lắm.
Về phần nói, lo lắng người thân bạn bè ở dương gian bị bộ dạng quỷ dọa đến phát sợ?
Chuyện này không đáng lo.
Mở vòng tròn bạn bè ra, tất cả đều là cao thủ làm đẹp, nhất định có thể chỉnh sửa đến hiệu quả hài lòng mới thôi.
Hứa Thanh Lãng xuống bàn cơm, chuẩn bị đi chuẩn bị một chút thức ăn cho gian phòng riêng.
Người đàn ông nhận lấy lý rượu của lão đạo, uống một ngụm, cười một tiếng.
Nói:
- Rốt cuộc cũng được giải thoát.
- Sống sót rất mệt mỏi sao?
Lão đạo hiểu lòng người mà tiếp chuyện.
Lúc trước đã từng làm khảo sát, giữa việc có lão đạo cùng trò chuyện và không có lão đạo cùng trò chuyện, và cuối cùng số tiền để lại sau khi xuống địa ngục sẽ có sự chênh lệch rõ rệt.
Hiển nhiên, trước khi xuống địa ngục, có một lão đạo ở bên cạnh, có thể cùng trò chuyện tán gẫu với bạn một phen, thực sự là một chuyện làm người ta ấm lòng mà.
Chỉ cần lòng người được sưởi ấm, sẽ dễ bỏ tiền ra hơn.
- Sống sót, rất tốt.
Người đàn cảm khái một tiếng, nhìn về phía lão đạo, đưa lại chiếc cốc rỗng, chậm rãi nói:
- Chết đi, mới mệt.
Ánh mắt của người đàn ông, rất trong suốt, cũng rất bình tĩnh.
Nói chung, vào trước khi đầu thai, phần lớn vong hồn đều sẽ có một loại trạng thái “tâm sự chưa dứt”.
Dù sao ở trên đời này, số người có thể sống được rõ ràng minh bạch, có thể đi lại một cách thoải mái tự do, đều thuộc về số ít trong số ít.
Trong đó, còn có một chút cực đoan, thậm chí còn là “điên”.
Loại an tĩnh thế này, đúng là hiếm thấy.
Trên người người đàn ông mặc một chiếc quần màu đen, một áo khoác màu trắng, nhưng quần áo đều sớm đã mục nát, bên trên còn bám những vết bẩn rất đậm.
Cảm giác này.
Giống là mới vừa được đào từ trong đất ra vậy.
- Lão đệ à, sao anh lại chết vậy?
- Bị giết.
Nghe được câu trả lời này.
Chính trị tuyệt đối nào đó đang ngồi ở bên bàn tròn lùa cơm, bàn tay chợt run lên một cái.
Lão Trương ngẩng đầu lên.
Nhìn về phía người đàn ông.
Phát hiện chuyện này, cũng không đơn giản như trong tưởng tượng.
Châu Trạch nhận lấy chén canh từ trong tay Oanh Oanh, lặng lẽ uống canh.
Người đưa tiễn quỷ xuống địa ngục quá nhiều lần cũng dễ trở nên chết lặng.
Hiện thực, vĩnh viễn đều có thể đi sâu vào lòng người hơn con chữ miêu tả lại.
Đối với loại chuyện này, ông chủ Châu đã sớm quen rồi, cũng mất đi lòng đầy căm phẫn như lúc đầu rồi, giống như là làm việc trong một dây chuyền sản xuất vậy, một ngày lại qua một ngày, đã thành một loại thói quen rồi.
Có lẽ.
Đây cũng là lý do tạo sao ông chủ Châu phải giữ lão Trương ở lại bên cạnh đi.
Bởi vì có lão Trương ở đây.
Có thể khiến cho ông chủ Châu thỉnh thoảng nhớ lại.
Ừm.
Bản thân vẫn còn là một con người.
Thỉnh thoảng anh cũng nên làm chút chuyện mà con người nên làm.
Lão Trương vội vã nuốt phần cơm trong miệng mình xuống, thiếu chút nữa bị nghẹn rồi, vừa vỗ ngực vừa đi tới, lấy ra quyển sổ ghi chép ở bên túi ngực trái của mình.
Nói:
- Làm sao chết?
- Ha ha, đây là đang muốn quay phim « m Phủ Thần Thám » sao?
Lưu Sở Vũ nhìn thấy bộ dạng này của lão Trương, không nhịn được trêu ghẹo nói.
Anh ta chỉ muốn tạo bầu không khí một chút, hơn nữa, hiện tại anh ta đã là bộ đầu rồi, người đồng nghiệp ngày xưa lão Trương này vẫn chỉ là một quỷ sai, cho nên, anh ta cảm thấy bản thân có thể nói đùa với lão Trương.
Nhưng mọi người ăn cơm thì ăn cơm, uống canh thì vẫn uống canh, cũng không có ai phối hợp với Lưu Sở Vũ cười một cái.
Nực cười.
Anh thì tính là gì.
Anh mà cũng xứng cười nhạo chính trị tuyệt đối sao?
Không nhìn thấy ngay cả ông chủ cũng đều im lặng không lên tiếng coi như là ngầm cho phép hành vi của lão Trương rồi sao?
Lưu Sở Vũ lúng túng cúi thấp đầu.
Tiếp tục.
Ăn cơm.
- Anh là cảnh sát sao?
Người đàn ông nhìn lão Trương, vẫn như trước, rất bình tĩnh.
Lão Trương gật đầu một cái, lấy giấy chứng nhận của mình ra, đặt ở trước mặt người đàn ông.
Thân là quỷ sai, đối với vong hồn mà nói, bọn họ có ưu thế địa vị trời sinh, với một số quỷ sai nghiêm khắc một chút, trong quá trình đưa vong hồn xuống địa ngục, chỉ hận không thể khiến cho người ta ba quỳ chín lạy bày ra dáng vẻ còn cung kính hơn khi đối mặt với Diêm Vương.
Đây cũng là lý do tại sao lại nói Diêm Vương tốt hơn, tiểu quỷ khó dây dưa hơn.
Nhưng ở chỗ của lão Trương, phần lớn thời gian, anh ấy vẫn ưa thích xem bản thân là một người cảnh sát chứ không phải một quỷ sai.
- Xem ra, thật sự là cảnh sát.
Người đàn ông gật đầu một cái.
- Có thể nói một chút về chuyện của anh được không, anh mới vừa nói, anh bị người khác giết.
- Ừm, bị giết.
Người đàn ông vẫn bình tĩnh như trước, phảng phất như thể không phải đang nói về chuyện của mình.
- Bị người nào giết?
Lão Trương lấy bút ra, chuẩn bị ghi chép.
- Tôi cũng đã chết được mười sáu năm rồi, anh cảm thấy, hiện tại nói những thứ chuyện nữa, còn có ý nghĩa gì không?
Lão Trương dừng một chút, mười sáu năm rồi sao?
- Anh lại không muốn báo thù sao? - Lão đạo ở bên cạnh nói, - Đưa kẻ hại anh ra ngoài pháp luật!
Người đàn ông nghe lời này, bỗng nhiên bật cười.
Nụ cười này, khiến cho lão Trương rất không thoải mái.
Lão Trương không tức giận, chẳng qua chỉ là nụ cười này, khiến cho anh ấy rất không được tự nhiên.
Anh ấy biết rõ trong nụ cười này, có ý nghĩa như thế nào, ở trong kiếp sống làm cảnh sát hình sự rất dài của anh ấy, đã từng nhìn thấy nụ cười như thế rất nhiều lần.
Mê mang, vô lực, bất đắc dĩ, cuối cùng, đến chết lặng.
- Nói đi.
Lão Trương nhắc nhở.
Mười sáu năm, coi như đã là một bản án cũ rồi, những thứ như nhân chứng vật chứng, có lẽ đã bị “hư hại” vô cùng nghiêm trọng, cộng thêm việc mười sáu năm trước điều kiện phá án của cảnh sát cũng không thể so với hiện tại được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận