Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 640: Không thể nhịn được nữa! (1)

Doanh câu cảm thấy ngoài ý muốn.
Vì phản ứng của Châu Trạch.
Trên thực tế.
Sở dĩ cử động kia của Đại Trường Thu.
Khiến Châu Trạch tức giận như thế.
Trừ một chút nguyên tố đặc thù không nói rõ được cũng không tả rõ được.
Còn có một nguyên nhân.
Đó chính là.
Anh ta lại dám cướp bất động sản của mình!
"Ngân hàng thiên địa" có lạm phát tiền mặt, dẫn đến lạm phát tăng lên hay không, Châu Trạch không rõ ràng lắm.
Dường như âm ty cũng chưa từng nghĩ tới chuyện phát triển bất động sản ở địa ngục để đề cao GDP.
Nhưng dù sao bất động sản cũng là bất động sản!
So với quyền tài sản bảy mươi năm ở dương gian.
Cung điện của tên ngu ngốc thật thà.
Đã sừng sững ở nơi này không biết bao nhiêu năm!
Thái Sơn phủ quân không cứng rắn hủy đi nơi này.
Địa Tạng Vương Bồ Tát cũng không cứng rắn hủy đi nơi này.
Mày thì tính là cái thá gì.
Dám khách chiếm nhà chủ đối với nơi này!
Một loại suy nghĩ rất kỳ quái, đồng thời cũng là một loại cảm giác rất kỳ quái.
Từ trước đến nay, ông chủ Châu vốn là người phá lệ tích mệnh.
Cũng không phải người rất thích xung động.
Đầu cũng không phải người rất cứng đầu.
Nhưng vào lúc này.
Không biết vì sao.
Anh lại sinh ra xung động nhất định phải giết chết tên hoạn quan này.
Hơn nữa xung động này còn cực kỳ mãnh liệt.
Có thể là vì mới vừa rồi anh đã kiến thiết tâm lý, cho rằng bản thân đang lâm vào tình thế chắc chắn phải chết, thậm chí anh còn nửa chấp nhận việc để doanh câu mở trận pháp nơi này ra.
Người.
Hẳn vốn là sinh vật kỳ quái như vậy.
Rất nhiều chuyện trước cảm anh vẫn cảm thấy sợ hãi.
Nhưng sau khi bạn làm một lần.
Lập tức lại không nhịn được làm lần thứ hai.
Vậy mà.
Khiến Châu Trạch có chút bất ngờ là.
Trong lúc xung động, mình mở phong ấn của ngu ngốc xong.
Doanh câu trong cơ thể.
Cũng không chiếm lấy thân thể của chính mình xuất hiện.
Vì sao.
Tức giận quá, tức giận quá!
Không phải anh nên ra sao?
Đây là nhà của anh!
Bị người đổi thành "Đông Hán".
- Ai... ...
Một tiếng thở dài.
Truyền đến từ đáy lòng.
- Không... Đáng... Giá...
Phòng ở chung quy cũng chỉ là phòng ở.
Nó có thể đáng giá rất nhiều.
Cũng có thể không đáng nhắc tới.
Chí ít.
Không đáng để dùng mạng và nửa đời sau để tiêu hao.
Phẫn nộ là tất nhiên, nhưng một ít gì đó, nói thật không cách nào thông suốt, cũng là giả.
Thí dụ như lúc doanh câu mới vừa đi vào đây, nhìn ba trăm quỷ sai chen chúc tới nhà mình tìm tiền, thật ra, anh cũng rất bình tĩnh.
Người chết như đèn diệt.
Vua nào triều thần nấy.
Khi bản thân mình không ở vị trí này.
Thứ vốn do anh nắm giữ sẽ bị chia nhỏ đi, thật ra đây cũng là chuyện rất bình thường.
Dần dần.
Dường như sương ở nơi này cũng đủ lạnh.
Màu đỏ thẫm trong mắt Châu Trạch bắt đầu chậm rãi tiêu tán.
Tâm tình phẫn nộ và xung động cũng đang từ từ hạ thấp.
Đồng thời.
Còn có một loại trống rỗng và nghĩ mà sợ dâng lên.
Nơi này là địa ngục.
Ở đây.
Là địa ngục.
Lấy thân phận đặc thù của chính mình, đi nhầm một bước, thường thường sẽ đồng nghĩa với vạn kiếp bất phục.
Bản thân mình mới vừa rồi.
Phẫn nộ như vậy sao?
Hơn nữa.
Để cho người kinh ngạc là.
Vào lúc chính mình hiếm khi vì phẫn nộ mà xung động.
Người hất nước vào mặt mình, đạp phanh giúp mình.
Lại là vị bệnh chuuni giai đoạn cuối kia.
Giống như vai diễn bình thường của hai người.
Đã được thay đổi hoàn toàn.
Khiến bản thân hai người đều có chút vô phương ứng đối và xa lạ.
- Meow!
Lại vào lúc này.
Thân hình con mèo mun lớn phía trên run lên bần bật.
Mắt mèo trực tiếp ngưng mắt nhìn xuống phía dưới.
Sau đó.
Thân thể nó bắt đầu chui vào trong cái khe.
Nhưng thân thể vô cùng cao lớn lại bị khe nứt kẹt lại.
Nó gấp đến độ không ngừng dương nanh múa vuốt.
Xa xa nhìn lại.
Nó không khác gì một con mèo bị đạp đuôi.
- Meow meow meow meow!!!!!
Tiếng kêu của nó rất lớn.
Càng không ngừng quanh quẩn trong không gian toàn bộ cung điện.
Đại Trường Thu ngẩng đầu.
Hơi nghi hoặc một chút mà lẩm bẩm:
- Mày làm gì vậy?
Mèo mun còn đang không ngừng muốn chui vào trong.
Nó xác định.
Nó tìm được.
Người kia.
Người kia!
- Ha ha.
Đại Trường Thu chỉ chỉ bi văn thật lớn bản thân mình mới vừa lập xong.
Chỉ vào chữ "Thiến" cứng cáp hữu lực kia.
Cười nói:
- Chẳng lẽ mèo mun mày cũng muốn bị tao thiến, thành tựu tự do tự tại?
- Meow!
- Bị... Phát... Hiện......
- ... ... - Châu Trạch.
Ông chủ Châu chợt phát hiện.
Đạo lý nhất cổ tác khí, thực sự rất hợp với thực tế.
Lần đầu tiên.
Bản thân mình chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Lần thứ hai.
Mình trong lúc xung động, cũng đã chuẩn bị làm.
Hiện tại là lần thứ ba.
Bỗng nhiên.
Hơi túng.
- Nó... Thật Sự... Nhận... Ra... Ta... Ở... Trong này......
Trong lời doanh câu nói.
Không có loại đầu độc lúc gặp phải nguy hiểm trước đây.
Cũng không có chút khuyến khích nào.
Có.
Chỉ có bình tĩnh trần thuật một việc.
Không mang theo bất kỳ trêu chọc.
Cũng không có một chút kích động.
Thậm chí.
Còn có chút bất đắc dĩ.
- Này, vậy anh nhanh chóng ra đi, cảm giác chờ chết thực sự rất không dễ chịu.
- Hơn nữa.
- Còn là sau khi nhiều lần cho người ta tuyệt vọng, lại nhiều lần cho người ta hy vọng, cuối cùng lại khiến người ta tuyệt vọng.
Trong lòng Châu Trạch thở dài một tiếng.
Hai mắt nhắm nghiền.
- A... ... A... ...
- Con mèo này, mày có bệnh sao?
Hai tay Đại Trường Thu mở ra.
Cách không chỉ về phía đỉnh đầu con mèo lớn.
Bắt đầu túm xuống!
- Meow meow meow! Meow meow meow! Meow meow meow!
Mèo mun lớn bị túm đau nhức.
Nhưng nó vẫn đang cố gắng giãy giụa để vào trong.
Nó muốn vào đây.
Nó phải tìm được người kia!
Nó nhớ kỹ năm đó bản thân mình từng liếm láp máu tươi của người kia.
Cái loại tư vị tuyệt vời ấy.
Cho dù đã không biết bao nhiêu năm qua đi.
Nó vẫn không cách nào quên!
- Ba!
Rốt cục mèo mun cũng bị rút ra.
Như nắp bình bị cạy ra vậy.
Phát ra một tiếng khí lưu va chạm giòn vang.
Đồng thời còn không thiếu lông đen bay xuống.
Khi mèo mun giáng xuống thì.
Đại Trường Thu theo bản năng lui về phía sau vài bước, anh ta không muốn bị con mèo mun này đập trúng.
- Oanh!
Mèo mun rơi trên mặt đất.
Nhưng lúc rơi xuống đất, nó nhảy dựng lên.
Không bị lăn lốc mà vững vàng chạm đất.
Thân hình dài rộng rồi lại không mất nhanh nhẹn.
Mắt mèo mun vẫn đang do dự đảo quanh.
Trước đó, nó chỉ cảm ứng được khí tức.
Rất yếu ớt, lại đủ để xác nhận.
Hiện tại.
Nó đang cẩn thận tìm kiếm xem, tới cùng chủ nhân của khí tức kia ở nơi nào!
Trước, là người ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, hiện tại nó có chút người trong cuộc mơ hồ.
Bốn phía nhiều quỷ sai như vậy, thật ra mèo mun cũng không quá chú ý, phần lớn sự chú ý của nó vẫn tập trung vào từng tòa cung điện.
Năng lực ẩn giấu của doanh câu cũng không phải khoác lác, chỉ tiếc con mèo mun này thật đúng là kỳ phùng địch thủ của anh ta.
Con mèo mun ngay cả voi đứng bên cạnh cũng biến thành nhỏ nhắn, lực cảm ứng của nó đã sớm vượt khỏi phạm vi "động vật", hơn nữa cái gọi là cảm ứng "khí tức", cũng có thể lý giải thành một loại gì đó cấp độ càng sâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận