Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1292: Nguyền rủa (1)

- Để tôi xử lý đi.
Hứa Thanh Lãng vén tay áo lên đi tới, chẳng qua là cậu ta cũng không khiến cho Oanh Oanh quá lúng túng, nói với Oanh Oanh:
- Làm trợ thủ cho tôi đi, thật ra thì việc nấu ăn rất dễ học, nói cho cùng, đơn giản chính là một câu quen tay hay việc mà thôi, cô học thêm một thời gian nữa, cũng có thể học được ngay rồi.
Oanh Oanh nhìn Hứa Thanh Lãng.
Trong đầu hiện ra.
Là khung cảnh tranh bá bên trong hậu cung.
Bản thân sau khi mắc phải một sai lầm, một người ngoài mặt là “chị em tốt” đi lên nói:
- Hoàng thượng, tỷ tỷ đã rất không dễ dàng, thực sự đấy, người thế nhưng ngàn vạn lần đừng nên trách phạt tỷ tỷ ạ.
Oanh Oanh lắc đầu một cái, quăng bỏ hết mấy thứ ý nghĩ kỳ kỳ quái quái trong đầu mình đi, gật đầu nói:
- Ừm!
Châu Trạch đã quen kiểu làm ông chủ chỉ tay năm ngón rồi.
Trên phương diện ăn ở, cơ bản đều là nhân viên hỗ trợ bao hết, trong phần lớn tình huống, anh chỉ cần ngồi đó.
Ngồi chờ ăn, ngồi chờ ngủ, ngồi chờ cà phê báo giấy đã được chuẩn bị xong đặt ở trước mặt mình là được rồi.
Đầu cá không còn nữa, có chút đáng tiếc, nhưng phần thân cá vẫn lớn như thế, nói không khoa trương, cho dù đám người lão Trương có quay trở lại, cũng đủ để ăn được mấy bữa tiệc cá rồi.
Hứa Thanh Lãng lại tìm một con dao, ra hiệu cho Oanh Oanh giữ con cá này lại, sau đó bản thân cậu ta mới theo bụng cá cắt mở ra một vết thương.
Sau đó.
Chính là xử lý phần bong bóng cá và cạo sạch vảy cá rồi.
Hứa Thanh Lãng vừa xử lý cá vừa lên tiếng nói:
- Nhắc đến việc ăn cá, hôm nào có thời gian rảnh rỗi đi mua một ít cá thu đao Trường Giang về đi, mùa này rất thích hợp để ăn món này.
- Cá thu đao Trường Giang? Con cá này bao nhiêu tiền vậy?
Ông chủ Châu nâng ly rượu bên cạnh lên, nho nhỏ nhấp một miếng.
- Mấy ngàn tệ một cân đi.
- Được rồi, cũng không phải là món ngon gì.
Châu Trạch lặng lẽ để ly rượu xuống, vân đạm phong khinh cự tuyệt.
- Cũng chỉ là nếm thử món ngon mà thôi, bây giờ cá thu đao Trường Giang đã bị cấm đánh bắt rồi, trên thị trường có nhiều cũng chỉ là từ chăn nuôi thôi, qua mấy ngày nữa, đợi sau khi ăn hết con cá này, đợi qua thêm một thời gian nữa, tôi nhờ bạn bè đi tìm thử một chút, xem thử có thể tìm một chút cá từ tự nhiên hay không.
- Ồ, đây là thứ gì?
- Lão Châu, anh tới xem thử một chút, trong bụng con cá này có thứ gì đó.
- Nếu như trên thứ đó có viết “Trần Thắng vương”* thì cứ giữ lại cho tôi, tôi muốn nộp lên cho quốc gia.
(*chỉ hành động bạo loạn)
- Chậc, không phải là vải bố gì đó, hình như là... Vàng.
Ông chủ Châu đứng lên.
Đi tới.
Như có điều suy nghĩ nói:
- Xem ra, con cá này mang theo bí mật rất lớn nha.
- Đúng vậy, thực sự rất lớn...
Hứa Thanh Lãng đưa tay móc từ trong bụng cá ra, trong tay đang cầm một đống lớn trộn lẫn với bọt máu, lắc lắc lên, nói:
- Những thứ này là một đống lớn, đều là vàng cát.
- Khó trách lại nặng như vậy. - Oanh Oanh ở bên cạnh nói.
Con cá lớn mà cô ấy mới vừa một mình này từ tiệm sách đến bên trong viện bảo tàng tượng sáp, hóa ra là xách theo một thùng vàng.
- Oanh Oanh, tìm thêm một cái chậu lớn đến, tốt nhất là có thể tìm thêm một cái rổ.
Ông chủ Châu quyết định không làm ông chủ ngồi chỉ tay nữa, thân là ông chủ, anh cảm thấy trên rất nhiều chuyện, bản thân vẫn cần phải đi đầu trước một phen.
Tỷ như.
Kiếm tiền!
Hứa Thanh Lãng lại cho bàn tay vào trong bụng con cá, rất nhanh, lại móc ra một thứ, đây là một túi giấy da mọc một quả cầu nhỏ.
- Tiểu nữu, tay cô sạch sẽ, giúp tôi mở ra xem thử một chút.
Hứa Thanh Lãng nói với cô gái da đen ở bên cạnh.
Cô gái da đen gật đầu, dùng một lá chuối tây lớn bọc vật này lại trước, cọ rửa sau đó mới lau khô, cuối cùng mới dùng tay mở túi giấy da này ra.
- Là thẻ tre, là một thẻ tre nhỏ. - Cô gái da đen nói.
Hứa Thanh Lãng vẫy vẫy tay, đứng dậy, đi tới, quan sát một chút, có chút ngoài ý muốn mà nói:
- Bên trên thẻ tre này có ghi chép về mấy trận pháp pháp môn của những người luyện khí thời Tiền Tần.
- A, sao lại giống mở rương bảo vật vậy.
Ông chủ Châu cũng xắn tay áo lên, đưa bàn tay vào chuẩn bị mò báu vật.
Xem ra con cá này có khẩu vị rất đặc biệt nha, thích ăn đồ đặc biệt, vàng rồi thẻ tre đều có, mấy có nuốt mấy thứ kiểu như kim cương đúng không?
Sờ sờ.
Ngón tay Châu Trạch cảm nhận được một thứ có chút nhọn, hai tay lại thử mò mẫm trong chốc lát, lấy ra hai cây đinh, cây đinh dài bằng lòng bàn tay.
Cầm cây đinh này ở trong tay, Châu Trạch có một loại cảm giác không thoải mái, dường như trong lúc mơ hồ, có một loại khắc chế trời sinh đối với bản thân mình.
- Đinh cương thi.
Hứa Thanh Lãng cười một tiếng,
- Con hàng này vừa muốn đến gặp anh, thế nhưng lại còn mang theo hung khí.
Ném đinh xuống đất, Châu Trạch lại thử mò lại một lần nữa, phát hiện ngoại trừ mấy thứ như bong bóng cá thì không còn mò ra được gì nữa.
- Để tôi mở nó ra xem thử một chút.
Hai tay Hứa Thanh Lãng nắm lầy phần đã được mở ra rồi, ra hiệu Châu Trạch dùng móng tay tiếp tục cắt xuống từ hai bên.
Chuyện cho tới bây giờ.
Cũng đã móc ra được mấy thứ hết sức kì quái từ trong bụng cá rồi.
Con cá này.
Đoán chừng cũng khó vô nồi được rồi.
Không nói đến chuyện ăn xong sẽ trúng độc kim loại nặng, chính là lỡ như ăn trúng phiền toái gì khác cũng không tiện.
Ông chủ Châu dùng móng tay trên ngón tay trỏ cắt một vòng, Hứa Thanh Lãng lại dùng sức lần nữa, hoàn toàn chia con cá này ra thành hai nửa.
- Súng bắn nước.
Châu Trạch vẫy vẫy tay.
Một gốc cây dây leo rất cường tráng vươn dài tới, được Châu Trạch bắt được, sau đó nhắm ngay con cá lớn đã bị chia thành hai nửa nằm ngay dưới chân này.
- Phốc!
Nước bắt đầu bắn tới.
Cọ rửa vết máu và những thứ dơ bẩn trên đất.
Ngay sau đó.
Tình huống bên trong con cá này cuối cùng cũng rõ ràng, đúng là không còn thứ gì khác nữa, nhưng trên lớp màng bên trong của con cá, lại có phù hiệu đặc thù giống như dùng than thay bút mà vẽ lên, không giống như là phù văn, cũng không phải chữ viết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận