Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 535: Hoa nở bỉ ngạn, người đi vãng sanh!

Khi tới nơi, sắc trời đã tối, tiệm ăn là lão đạo chọn, tên "lẩu thịt cầy Vương mặt rỗ", mở ở bên đường, đối diện là một dòng sông.
Nhưng tiệm này có không ít bàn đều được đặt ở đối diện, bên cạnh bờ sông.
Đám người Châu Trạch lựa chọn một bàn ở bên cạnh sông, bên cạnh luật sư An để một rương hành lý, bên trong chứa ông lão đeo kính râm kia.
Việc thẩm vấn còn chưa bắt đầu, mọi người đã đi ăn cơm, đương nhiên không thể để một mình lão già này trong nhà khách, vẫn là mang theo bên người an tâm hơn một chút.
Ba bộ phân thân của lão già này đã bị hủy, tương đương với con cọp đã bị nhổ răng, tổn thương nguyên khí nặng nề, uy hiếp thực sự không lớn, nhưng loại người này nếu bạn không nhìn chằm chằm mọi lúc mọi nơi, thật sự không được.
Cái gì mà ngược đãi hay không ngược đãi, đã không còn người nào lo lắng điểm này.
Trận châm ngòi thổi gió gây chuyện khắp nơi của ông lão, nếu chỉ nói riêng thôn lừa bán người, vẫn có thể miễn cưỡng tính là "đại khoái nhân tâm", nhưng lần lão ta giúp Chu Thắng Nam ở Thông Thành, thiếu chút nữa đã tạo thành thảm kịch bách quỷ xổng chuồng. Đối với người như thế, thật đúng là không có lòng đồng tình gì đáng nói.
Oanh Oanh cầm khăn ướt lau sạch bàn, cô ấy cảm thấy điều kiện vệ sinh nơi này hơi không tốt, sợ ông chủ nhà mình không thích.
Dường như lão đạo có quan hệ rất thân thuộc với ông chủ tiệm này, lúc này lão còn đang ở sau bếp gọi món, chưa trở lại.
Thịt chó huyện Bái vẫn rất nổi danh, đại tướng quân thuộc hạ của Lưu Bang cũng chính là cửu chủ trong Hồng Môn Yến Lý Phàn Khoái, lúc niên thiếu hắn ta đã làm nghề buôn bán thịt chó ở huyện này, truyền thống văn hóa thịt chó ở huyện Bái cũng được lưu truyền tới bây giờ.
Rất nhiều người không thích ăn thịt chó, một là vì trong lòng không đành lòng, hai là vì mùi vị của thịt chó khiến một nhóm người không ưa thích, nhưng đối với người yêu thích khẩu vị này, nó lại là món ngon khiến người không quên được.
Chỉ tiếc hiện tại còn chưa tới mùa đông, đợi khi mùa đông tới, tốt nhất là có thêm một ít tuyết rơi xuống, một nồi lẩu thịt cầy lại phối thêm nửa chai rượu trắng, đó mới là thật sự là hưởng thụ thần tiên.
Thật ra đối với ăn uống, Châu Trạch không theo đuổi nhiều, nếu lão đạo và luật sư An đã muốn ăn món này, anh cũng chiều theo.
Lão đạo trở lại rồi, bên cạnh lão còn mang theo một người đàn ông trung niên thể trạng cao lớn thô kệch, bộ dạng còn rất kiểu cách.
- Đến đến, thịt tôi đã tự chọn xong, mấy người là bạn bè của lão Lục, cũng là bạn bè của Vương mặt rỗ tôi, trước cạn một chén với mọi người!
Đến mời rượu nói vài câu khách sáo với khách, châm điếu thuốc… đây là thái độ thường thấy của chủ các quán nhỏ trong huyện, chỉ có điều quán ăn này nổi danh như vậy, lại nhìn nó bày cả bàn ra bên cạnh bờ sông, có thể nhìn ra chắc chắn nhà chủ tiệm có quan hệ tương đối cứng rắn.
Chỉ dựa vào bày trí, cho dù không phải kiểm tra cẩn thận gì, ngày bình thường, một số nhà hàng muốn đặt bàn trong khu vực chung quanh cửa tiệm cũng không được cho phép, chớ nói chi là đặt ở phía đối diện cửa quán.
Một tay Vương mặt rỗ đặt sau người, một tay lão ta cầm ly rượu mời rượu, kiểu cách mười phần.
Châu Trạch và luật sư An đều cầm chén rượu lên, nhấp một ngụm với ông chủ.
Vương mặt rỗ thấy hứng thú của người một bàn này rất nhạt, trong lòng hơi có chút khó chịu, nhưng cũng không đến mức biểu hiện ra ngoài. Lão ta cũng không dừng lại quá nhiều, đưa cho lão đạo thêm một điếu thuốc, lúc này lão ta mới rời khỏi.
- Thịt bần đạo đã chọn xong, bảo đảm tươi ngon!
Sau khi lão đạo ngồi xuống cũng có chút gấp gáp không thể chờ đợi nổi.
Lão ta là người duy nhất trong đám người có hứng thú theo đuổi đồ ăn ngon.
- Ha ha, ông chủ của tiệm này là người bần đạo đã quen được từ rất lâu trước đây. Trước đây tôi biết ông già nhà lão ta trước, khi đó Vương mặt rỗ còn nhỏ, mới chỉ học tiểu học, bần đạo còn từng cầu phúc cho ông già lão.
- Sau đó thì sao? - Thịt chó còn chưa lên, luật sư An lấy một củ lạc ném vào trong miệng, nhai nuốt lấy. Mới vừa uống dịch hoa bỉ ngạn, chuẩn bị ăn uống như vũ bão, tâm tình của anh ta có thể nói là quá tốt.
- Bị bom nổ đứt chân ở tiền tuyến.
- Ách... - Luật sư An.
- Lão đạo, ông xác định lát nữa Vương mặt rỗ sẽ không hạ độc trong thịt chó cho chúng ta đấy chứ?
Châu Trạch có chút bận tâm nói.
- Không đâu, nhà bọn họ còn cảm kích tôi, nói nếu như không có bần đạo cầu phúc, rất có thể lão già nhà họ đã bị nổ chết.
- Ha ha, tâm tính của người nhà này thật tốt. - Luật sư An cười cười.
- Những năm trước đây, đụng phải Vương mặt rỗ này, lúc ấy lão ta còn đang làm cảnh sát trong đồn công an, còn chưa mở tiệm ăn này đâu. Sau khi gặp tôi, hàn huyên trò chuyện một hồi, bần đạo lại cầu phúc cho lão ta.
- Lần này khá hữu dụng, cửa hàng này làm ăn rất khá khẩm, có thể tính là phát tài. - Luật sư An nói.
- Khoan, chờ một chút, có điểm gì là lạ. - Châu Trạch nhớ ra động tác vẻ mặt của Vương mặt rỗ lúc mời rượu, khi đó anh còn cảm thấy ông chủ này cố ý bày đặt kiểu cách, hiện tại suy nghĩ một chút, hình như không phải vậy: - Nghe lão đạo nói, không phải lão ta từng làm cảnh sát sao?
- Hình như có hai tên côn đồ ép buộc con tin, khi giải cứu con tin, Vương mặt rỗ xông lên, vì bảo vệ con tin mà cánh tay mình bị thương nặng, bất đắc dĩ phải cắt đi.
- Phốc...
Luật sư An thiếu chút nữa bị sặc.
Châu Trạch cũng không khỏi lắc đầu.
Lão đạo này có thù oán với hai cha con nhà này đúng không, một cắt chân, một cắt tay, tới cùng hai cha con nhà này dã tạo nghiệt gì mà đụng phải lão đạo, còn mời con hàng còn không thể tính là nửa vời này cầu phúc cho người trong nhà.
- Lão ta cũng kiên cường, trực tiếp không làm cảnh sát nữa, bản thân mở một cửa hàng bắt đầu buôn bán thịt chó, mấy năm nay cũng có thể tính là làm ăn khấm khá. - Lão đạo nói xong lại chỉ vào bốn phía, nói: - Anh xem những bàn này, ông chủ tiệm khác không dám bày bàn ở chỗ này, nhưng lão ta dám.
- Hai cha con, một vì quốc gia mà mất chân, một vì nhân dân mà mất tay, dù có chiếm ít đường kinh doanh, hẳn người ta cũng ngại nói, đúng không?
Châu Trạch và luật sư An gật đầu, so với rất nhiều người trời sinh đã thu được đãi ngộ đặc quyền và bất bình đẳng.
Loại tình huống dựa vào hai thế hệ cha con liều mạng cống hiến mới có thể thu được một chút đặc quyền này, trái lại trong lòng dân chúng càng dễ tiếp nhận hơn một chút.
- Đã như vậy rồi ông còn có thể làm bạn tốt với nhà bọn họ? - Luật sư An hỏi.
- Có thể, lúc đó kẻ bắt cóc có đâm một đao vào ngực Vương mặt rỗ, chỉ lệch một chút nữa đã đâm vào tim lão ta, vận khí tốt, nhặt về được một cái mạng, vẫn là nhờ có bần đạo cầu phúc.
- ... ... - Châu Trạch.
- ... ... - Luật sư An.
- Khi con trai của Vương mặt rỗ còn trong bụng mẹ, cũng đã được bần đạo cầu phúc.
- Đây chắc chắn sẽ lại tạo ra một câu chuyện bi thương.
Châu Trạch nâng trán nói.
- Tôi cũng không đành lòng nghe tiếp.
Luật sư An cúi đầu.
- Vừa sinh ra đã là một tên bại não.
Lão đạo uống một ngụm rượu, thở dài nói.
- Lão đạo, có phải ông có thù oán gì với người nhà này không?
Luật sư An hỏi.
- Mấy người đều biết, không đúng, là ông chủ biết rõ, loại tỉ lệ trị liệu các bệnh trời sinh này rất thấp, nhưng con trai của Vương mặt rỗ vì được bần đạo cầu phúc, hiệu quả trị liệu vô cùng tốt. Hiện tại nó đã gần mười tuổi, ngoài thành tích học tập đếm ngược trong lớp, nhưng phương diện khác đều bình thường. Có người nói thiên phú bóng đá của nó rất tuyệt, còn được chọn vào đội bóng Thiếu Niên Tô Ninh.
- Anh xem, đây không phải bần đạo cầu phúc có hiệu quả sao?
- Chậc chậc...
Luật sư An thở dài.
- Ông chủ, vẫn nên ăn thịt chó đi, nếu Vương mặt rỗ hận lão đạo thật, đoán chừng lão ta cũng lười hạ độc, trực tiếp dẫn người lấy đao tới chém chết lão đạo, ném cho chó ăn, sau đó lại thịt con chó kia lên ăn mới đủ hả dạ nhỉ?
Rất nhanh.
Thịt chó đã lên mâm.
Một chậu thịt.
Mùi thơm nức mũi.
Lão đạo và luật sư An trực tiếp thúc đẩy, hai người ăn tới vui vẻ tràn trề, bọn họ đã chuẩn bị đợi tới tối thẩm vấn xong, bọn họ lại đi thưởng thức trà.
Cho nên bọn họ ăn phá lệ ra sức.
Nhất là hai con chó kia, hai người gần như cầm đũa quấy loạn trong nồi.
- Của tôi!
Luật sư An hô lên.
- Của bần đạo!
- Cho tôi!
- Cho tôi đi luật sư, đêm nay bần đạo cầu phúc giúp anh?
Luật sư An vừa nghe thấy lời này.
Tranh tới càng thêm ra sức!
Châu Trạch ăn hai miếng thịt, phát hiện mình thực sự có chút không nhịn được loại khẩu vị này.
Oanh Oanh không ăn, cô ấy ngồi ở chỗ kia, lâu lâu lại nhìn tay của mình, trên tay có điểm đen, hẳn là vết bẩn lưu lại khi lau bàn lúc mới rồi.
Bởi vì ông chủ nhà mình có bệnh thích sạch sẽ, dẫn tới Bạch Oanh Oanh cũng bị cảm nhiễm, hơi thích sạch sẽ một chút, khi trên tay có thứ bẩn thỉu gì đó, cô ấy sẽ cảm thấy đứng ngồi không yên, rất khó chịu.
- Oanh Oanh, tôi đi rửa tay với cô đi.
Châu Trạch đứng lên.
- A?
Oanh Oanh sửng sốt một chút.
Từ lúc nào móng heo lớn đã trở nên biết săn sóc người như thế?
- Được, ông chủ.
Ông chủ có bất kỳ yêu cầu gì.
Oanh Oanh đều sẽ không cự tuyệt.
Hai người không tới trong tiệm tìm vòi nước, mà đi dọc theo bờ sông xuống dưới, với tư cách là sông du lịch, con sông này vẫn tương đối trong, còn có bộ môn chuyên chịu trách nhiệm dọn dẹp sạch sẽ.
Sau khi cách quán thịt chó Vương mặt rỗ một khoảng.
Châu Trạch thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Cảm giác có chút tiếc hận, lãng phí một lọ dịch hoa bỉ ngạn.
Oanh Oanh rất vui vẻ mà ngồi xổm bên bờ sông rửa tay, rửa tay xong, cô ấy phát hiện ông chủ nhà mình ngồi trên tảng đá bên bờ sông, cô ấy cũng rất ngoan ngoãn mà ngồi xuống bên cạnh.
Mùa hè nóng bức đã trôi qua hơn phân nửa, thu đông tiêu điều còn chưa đến.
Lúc này, buổi tối ngồi hóng gió bên bờ sông, thật ra cô ấy vẫn rất thoải mái, hai chủ tớ gắn bó cùng ngồi một chỗ, ai cũng không nói chuyện, nhưng so với thiên ngôn vạn ngữ, chít chít tra tra, vẫn là bầu không khí lúc này càng khiến người ta thoải mái hơn một chút.
- Ông chủ, hôm nay ông chủ đã nằm mơ sao?
Oanh Oanh hỏi.
- Cô cũng nhìn thấy tôi giết người?
- Nhìn thấy.
- Ừm.
- Lúc đó ông chủ rất MAN!
- Ha ha.
Châu Trạch cười cười, lấy một điếu thuốc lá ra.
Oanh Oanh lại lấy thuốc và bật lửa từ trong tay Châu Trạch tới.
Châu Trạch rất biết nghe phải.
Chuẩn bị hưởng thụ.
Điểm mấu chốt của anh càng ngày càng thấp.
Có một Oanh Oanh như vậy ở bên cạnh.
Châu Trạch cảm thấy bản thân mình càng ngày càng hư hỏng.
Như vậy không tốt.
Ừm,
Ngày mai lại sửa đi.
Oanh Oanh mới vừa thuốc lá cắn, lấy trên cánh môi, chuẩn bị châm thuốc, chợt cô ấy chỉ vào mặt sông hô lên:
- Ông chủ, có người đang thả đèn hoa đăng!
Châu Trạch nhìn sang.
Phát hiện đúng là trên mặt sông có từng chiếc từng chiếc hoa đăng bay tới.
Khiến mặt sông bình tĩnh này trở nên rất thần bí và mê người.
Chỉ là.
Mới qua giây lát.
Châu Trạch đã đứng bật dậy, nhìn khắp bốn phía!
- Làm sao vậy, ông chủ?
- Đây không phải đèn hoa đăng, đây là hoa bỉ ngạn!
- Hoa nở bỉ ngạn, người đi vãng sinh.
- Tình lang, anh đi nơi nào, tình lang, lúc nào anh mới về?
- Em gái chống thuyền chờ anh ơ... ...
Giọng ca dao mang theo âm hưởng quê hương bay tới từ trên mặt hồ.
Một bè trúc từ đáy hồ chậm rãi trồi lên.
Trên bè gỗ còn có một thiếu nữ cầm sào tre.
Màu da của thiếu nữ vốn là xanh đen, trong đêm tối này, trên mặt hồ này, dưới sự chiếu rọi của hoa bỉ ngạn.
Lại hơi lộ vẻ trắng bệch!
Bạn cần đăng nhập để bình luận