Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 722: Quỷ môn mở lại!

Khí hậu núi Dã Nhân hay thay đổi, đổ mưa có sương mù là chuyện bình thường, thậm chí có lúc đổ mưa liên tục hơn mười ngày cũng không tính là hiếm thấy.
Nhưng mà.
Giây lát.
Biểu cảm của Hứa Thanh Lãng đột nhiên ngưng lại.
Trầm giọng nói:
- Sương mù này có vấn đề.
- Anh ở đây nhìn ông chủ và luật sư, tôi đi phía trước nhìn xem.
Oanh Oanh đi ra chỗ xa xa.
Hứa Thanh Lãng không mở miệng ngăn cản, đây vốn nên làm, vào lúc này, bất cứ điều gì ngoài ý muốn đều có thể tạo thành hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Nhưng mà.
Sau khi Oanh Oanh đi rồi,anh vẫn nhìn về phía luật sư An khoanh chân ngồi kia, ánh sáng xanh ở chỗ sâu trong mắt càng ngày càng nồng đậm, chậm rãi mở miệng nói:
- Mở mắt.
Luật sư An như có cảm ứng.
Mở mắt ra.
Nhưng động tác trong tay không hề dừng lại.
Anh nhìn khắp bốn phía, nhìn sương mù chung quanh, rồi sau đó lại nhìn về phía Hứa Thanh Lãng.
Hứa Thanh Lãng vốn tưởng rằng luật sư An sẽ nói gì đó, nhưng luật sư An lại không nói gì cả, chỉ tín nhiệm gật đầu với anh, dần dần, lại nhắm mắt lại, toàn tâm đắm chìm vào trong công việc củng cố ảo cảnh giúp Châu Trạch.
Hứa Thanh Lãng tiến đến gần vài bước, thả ba lô của mình xuống, lấy đồng tiền kiếm lá bùa cùng với một vài thứ như lá cờ và quân cờ dùng để bày trận pháp ra, bày lên bên người Châu Trạch.
Cho dù có chuyện gì xảy ra hay không, dự phòng trước vẫn luôn không sai.
Chờ tất cả bố trí xong.
Màu xanh trong mắt Hứa Thanh Lãng bắt đầu trở nên càng thêm nồng đậm.
Trong lúc nhất thời.
Trong lỗ tai của anh bắt đầu nghe thấy tiếng rắn, côn trùng, chuột, kiến xung quanh.
Lấy nơi này làm trung tâm.
Phạm vi trong vòng hai ngàn mét.
Có hơn hai mươi con rắn.
Mỗi con rắn này từ trong trạng thái ngủ đông và ẩn núp chậm rãi ngẩng đầu.
Lập tức bắt đầu nhanh chóng trườn trên chạc cây và mặt đất.
Chúng nó nhận được triệu hồi.
Bắt đầu chủ động tra xét bốn phía.
Oanh Oanh đi ra ngoài không bao xa, đã phát hiện được sương mù phía trước bắt đầu càng lúc càng nồng đậm, gần như đến mức “Khói đặc cuồn cuộn”.
Cô hơi chần chừ.
Bởi vì dường như cô đã từng gặp kiểu sương mù như vậy rồi.
Nhất thời lại có phần nghĩ không ra đã từng gặp ở đâu.
Trong sương mù dày đặc trước mặt đột nhiên xuất hiện từng bóng người, Oanh Oanh thả chậm bước chân.
Cô nhìn thấy có hơn mười người, đi ra từ trong sương mù dày đặc, xếp thành một đội, bước chân chỉnh tề đi qua.
Giống như âm binh đi qua.
Yên tĩnh đến làm cho da đầu người ta run lên.
Hơn mười người này, Oanh Oanh biết, là phần tử ngoài vòng pháp luật có súng mà lúc trước bọn họ đã đụng phải.
Cuối cùng vẫn do Hứa nương nương ra tay giết bọn họ.
Nhưng không phải vong hồn của bọn họ nên đi xuống địa ngục rồi sao?
Tại sao lại xếp hàng đi lại ở đây?
Chẳng lẽ khi còn sống là anh em tốt, sinh muốn ở cùng nhau, chết cũng không tách rời?
“Tinh... ... Tinh... ...”
Giống như tiếng chuông, hoặc như có người đang lắc cái gì đó, chỗ phát ra âm thanh và phương hướng một đám vong hồn này đi đến là cùng một phía.
Có người đang triệu hồi vong hồn ở đây?
Trên mặt Oanh Oanh lộ ra vẻ giận dữ.
Cô biết ông chủ cố ý tới đây để làm gì.
Trước mắt nơi này xuất hiện bất cứ điều gì ngoài ý muốn đều có thể ảnh hưởng đến kế hoạch của ông chủ có hoàn thành được hay không.
Rốt cuộc là tên chó chết đui mù nào!
“Tinh... ... tinh... ...”
Âm thanh tiếp tục truyền đến.
Oanh Oanh chợt nghe thấy sau lưng mình có động tĩnh.
Nhanh chóng xoay người.
Sát khí quanh thân cũng lập tức ngưng tụ.
Lại phát hiện sau lưng mình xuất hiện một đội ngũ nam nữ già trẻ đều có.
Bọn họ kiễng chân lên.
Vẻ mặt chết lặng.
Có vài người mặc trang phục Myanmar địa phương, có vài người mặc quần áo kiểu hiện đại một chút, nhưng thoạt nhìn đều rất cũ nát.
Chắc là người dân Myanmar ở chung quanh núi Dã Nhân.
Mấy ngày hôm trước khi Oanh Oanh nghe ông chủ và luật sư An nói chuyện phiếm, bên Myanmar hỗn loạn hơn trong nước, giống như có nơi còn đang đánh nhau, hơn nữa đủ loại nguyên nhân, phương diện phát triển kinh tế của địa phương thật sự không dám khen tặng.
Lui về sau mấy bước.
Để những người này đi qua trước mặt mình, Oanh Oanh cuối cùng đã nghĩ ra, sương mù dày đặc này, mình đã từng thấy!
Đó chính là lần trước khi tiểu loli bị lừa bán đi, mình và ông chủ đi cứu người.
Đã gặp sương mù dày đặc như vậy.
Sau này ông chủ và luật sư An đã không hiểu ra làm sao mà linh hồn rời thể xuống địa ngục.
Sau đó bọn họ tìm kiếm mãi, cuối cùng mới một lần nữa chạm trán ông chủ ở Từ Châu.
Không do dự nữa, Oanh Oanh cũng không định một mình ngây ngốc trực tiếp đi qua chỗ phát ra âm thanh, mà lập tức chạy về, hiện giờ quan trọng nhất chính là nói lại tình huống cho ông chủ bọn họ.
Nhưng mà.
Oanh Oanh mới chạy không xa.
Phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng dáng.
Lúc trước thấy nhiều kết thành nhóm.
Lúc này lại đột nhiên xuất hiện đơn lẻ.
Khiến Oanh Oanh sinh ra nghi hoặc theo bản năng, tốc độ cũng chậm lại.
Mà lúc này.
Bóng đen kia chợt nhào ra.
Đánh thẳng tới!
- Muốn chết!
Oanh Oanh quát khẽ một tiếng.
Móng tay ngưng tụ sát khí quét thẳng qua.
“Phịch!”
Bóng đen đã bị đánh bay thẳng ra ngoài.
Khí lực của nữ cương thi bá đạo ngoài dã ngoại, vừa nhìn đã thấy.
Cho dù là ma quỷ hay yêu quái.
Muốn dùng thân thể ngăn chặn Oanh Oanh, thật đúng là không phải chuyện đơn giản gì.
“Tinh... ... ...”
Âm thanh lại một lần nữa vang lên.
Lần này.
Cách mình rất gần!
Oanh Oanh rất rõ ràng.
Mình bị người theo dõi.
Lập tức.
Nàng chợt ngẩng đầu lên.
Phát ra một tiếng rít gào.
Chỉ hy vọng tiếng rít gào này có thể cảnh báo cho mấy người ông chủ.
Nhưng mà.
Sương mù dày đặc này như gió nổi lên, tiếng gió kéo theo tiếng kêu, tất cả khuấy đảo đến lộn xộn.
Trong sương mù dày đặc gần đó, lại xuất hiện vài bóng đen, giống như dã thú, nhào về phía Oanh Oanh.
Tóc của Oanh Oanh bắt đầu chuyển thành màu trắng.
Trong ánh mắt không vui không buồn.
Nhưng tốc độ ra tay và lực lượng lại mạnh hơn trước đó không chỉ một đẳng cấp.
“Phịch!”
“Rắc rắc!”
“Phịch!”
Liên tục đánh bay vài bóng đen ra ngoài, Oanh Oanh dựa theo phương hướng trong trí nhớ lúc đến bắt đầu chạy như điên, trên đường chạy nhanh, càng không ngừng có bóng đen xuất hiện với ý đồ ngăn cản, tuy nhiên đều bị Oanh Oanh đánh thẳng ra.
Cho dù những đồ chơi màu đen này đến gần người rồi vẫn không phân biệt rõ ràng ra được chúng nó rốt cuộc là cái gì, giống như thú hoang, hay như người, nhưng cả vật thể tối đen.
Cũng không biết chạy bao lâu.
Phương hướng rõ ràng không sai, nhưng vẫn không chạy được về vị trí chỗ mấy người ông chủ.
Oanh Oanh không thể không chậm tốc độ lại, dần dừng lại, màu tóc cũng biến về màu đen, khi chạy đến nơi đây, trong sương mù dày đặc không còn cái gì chạy đến nữa, Oanh Oanh cũng phải tiết kiệm thể lực, trạng thái tóc bạc này tiêu hao thật sự quá lớn.
Chậm rãi lại tiếp tục tiến về phía trước.
Oanh Oanh phát hiện trong sương mù dày đặc trước mặt dường như có thứ gì đó.
Rất cao, cũng rất lớn.
Chờ tới gần thêm một đoạn nữa.
Cuối cùng thấy rõ ràng.
Là một cửa đá!
“Tinh... ...”
Âm thanh vang lên.
Chính là vọng lại từ phía sau cửa đá này.
Oanh Oanh cắn chặt răng.
Sắc mặt hơi bối rối.
Cô không biết đây là thứ đồ chơi gì.
Cô chỉ biết một chuyện:
- Ông chủ, người ta thật vô dụng, lại lạc đường.
- A a a...
Bạn cần đăng nhập để bình luận