Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1669: Người chung phòng bệnh (2)

Mặc dù tính cách hơi hướng nội một chút, nhưng dù sao người ta cũng là nghĩa sĩ cứu người, lão đạo vẫn rất kính trọng.
Người đàn ông mím môi một cái.
Không nói gì nữa.
Lão đạo cũng lười lại tiếp tục hỏi, lấy điện thoại di động ra, bắt đầu lướt Douyin.
- Ha ha ha ha ha ha... Đừng cười... Ha ha ha ha ha...
- Phốc!
Lão đạo sợ hết hồn.
Nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.
Phát hiện trên chiếc giường cách vách đã không có ai.
Cúi đầu xuống.
Nhìn thấy người anh em kia đã yên lặng nằm ở trên đất.
Nhưng anh ta vẫn dùng hai tay bò về phía trước.
- y yo nha, đây là chuyện gì vậy, chuyện gì vậy chứ.
Lão đạo lập tức xuống giường để đỡ người ta.
Ánh mắt người đàn ông lơ đãng.
Châu Trạch nghiêng người sang, nhìn một cái, nói:
- Muốn đi nhà vệ sinh sao?
- Hây a, anh muốn đi nhà vệ sinh sao anh không nói sớm chứ.
Lão đạo lập tức đỡ anh ta đi về phía nhà vệ sinh.
Lần này đối phương không cố chấp nữa, ngược lại đã đồng ý để cho lão đạo đỡ.
- Một mình anh có vào được không?
Lão đạo hỏi.
Người đàn ông gật đầu một cái.
- Được, vậy ngươi cẩn thận một chút, nhớ phải nắm lấy tay vịn đấy.
Lão đạo giúp anh ta mở cửa phòng vệ sinh ra.
Người đàn ông đi vào.
Cửa bị đóng lại.
Sau đó,
- Phốc!
- Tôi đây! - Lão đạo.
Lão đạo vội vàng muốn mở cửa phòng vệ sinh ra.
Nhưng không mở ra được
- Tôi đệt, còn khóa trái cửa.
- Phốc!
Bên trong lại lần nữa truyền tiếng đấu vật.
Lão đạo không còn cách nào, chỉ có thể xô cửa.
Cũng may khóa cửa này cũng không chắc chắn lắm, đụng mấy cái thì đã mở ra, người đàn ông đang nằm ở trên lớp nền lát gạch men ở trong phòng vệ sinh, có chút chật vật.
Lão đạo vội vàng đỡ anh ta lên:
- Ha, sao tay của anh lại cũng bị thương vậy chứ?
Lão đạo chú ý tới, hai tay của đối phương cũng có dấu vết bị bỏng rõ ràng, trước đó cũng đã được xử lý băng bó qua, nhưng bởi vì chân anh ta bị băng bó quá rõ ràng, cho nên ở tay vẫn luôn bị coi nhẹ.
- Tôi đỡ anh, anh tự đi tiểu, đều là đàn ông với nhau cả, xấu hổ gì chứ.
Người đàn ông đưa tay cởi dây lưng quần.
Mở.
Rồi lại mở.
Không mở được…
Lão đạo đưa tay cởi dây lưng quần giúp anh ta.
Người đàn ông đỏ mặt.
- Có thể nhắm không?
Người đàn ông lập tức gật đầu, rất sợ lão đạo sẽ nhắm giúp anh ta.
- Tí tách tích, tí tách tích, tí tách tích, tí tách tí tách tích…
- Người anh em, anh phải xem xét lại nội tiết tố nam đi nha, nước tiểu này bị tách ra đấy.
Mặt người đàn ông đỏ bừng một mảnh.
- Không đúng, không chỉ phân tách ra, còn đi tiểu không ra nữa nha.
Cổ của người đàn ông cũng đỏ lên.
- Anh nhanh lắc sạch, nhanh lắc sạch đi.
Người đàn ông run lên.
- Tốt lắm, cất súng.
Người đàn ông cất súng đi.
Thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lão đạo giúp người đàn ông xả nước bồn cầu.
Vẫn không quên nhắc nhở:
- Chờ lát nữa ăn thêm chút trái cây đi, nước tiểu này vàng quá.
Người đàn ông đã chết lặng, rất có một loại cảm giác cuộc sống không còn gì luyến tiếc nữa.
Đỡ người đàn ông quay trở lại giường bệnh, lão đạo cũng mệt đến mức cả người đầy mồ hôi, nằm lên trên giường liền cầm lấy nước uống.
Hiện tại ông chủ đang có vết thương.
Coi như ông chủ không bị thương.
Cũng không thể nào để cho ông chủ dẫn người ta đi vào nhà vệ sinh được.
Chút cân nhắc này trong lòng lão đạo vẫn hiểu được.
Những chuyện này.
Chỉ có thể để ông ta làm.
Cũng may vốn dĩ lão đạo cũng không phải người tự xem bản thân quý giá gì đó, cũng không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì.
Lúc này.
Cửa phòng bệnh bị đẩy mở ra.
- Đang ở trong phòng này, Địch tiên sinh, người nhà của anh đến thăm anh.
Y tá ở cửa gọi một tiếng, lại dặn dò:
- Cuộc phẫu thuật của bệnh nhân rất thành công, bệnh viện chúng tôi đã miễn toàn bộ chi phí cho anh ấy, các phóng viên đã tới, sau này hẳn sẽ còn có phụ cấp do chính phủ đưa tới, dù sao chuyện này cũng là điển hình của việc cứu người trong hiện đại.
- Đúng rồi, người thân của đứa trẻ cũng gọi điện thoại tới, nói đứa trẻ cũng bị dọa sợ, thế nhưng buổi tối bọn họ sẽ mang đứa trẻ tới bày tỏ lòng cảm ơn đối với ân nhân.
- Cảm ơn.
- Được, có chuyện gì gọi tôi là được.
Y tá nhỏ đi nha.
Ngay sau đó.
Một người thanh niên mặc quần áo có chút cũ nát đi vào.
À.
Đúng rồi.
Người đó mang một chiếc khẩu trang màu xanh lam.

- Hô…
Luật sư An ngáp một cái.
Trong tay cầm một ly rượu chát.
Nhẹ nhàng lắc lắc.
Đúng vậy, đã hai ngày rồi, bọn họ vẫn còn đang ở trong khách sạn này.
Cảnh biển rất đẹp, nhưng nhìn lâu, cũng không còn ý nghĩa nữa, cộng thêm việc bạn cũng chỉ có thể ngắm nhìn một chút, trong khoảng thời gian này, luật sư An cũng thật sự không dám đi buông thả bản thân.
Tuy nói lão đạo đã gửi qua một biểu tượng cảm xúc, thể hiện ông ta và ông chủ đã an toàn.
Nhưng bởi vì sau đó đều không có cách nào liên lạc được với lão đạo và ông chủ, chứng minh thật ra báo động thật sự vẫn còn chưa được hóa giải.
- Tôi lấy chút đồ ngọt, muốn ăn một chút không? - Lưu Sở Vũ bưng đồ ngọt điểm tâm đi tới.
Luật sư An gật đầu một cái, lấy tới một cái bánh tart, cắn một cái.
Lúc này, cửa phòng bị đẩy mở ra, thằng bé trai đi vào.
Luật sư An chú ý đến trong tay thằng bé trai xách theo một cái túi, chiếc túi rất đẹp và tinh xảo, bên trên bề mặt còn có logo của tiệm trang sức nằm ở đối diện khách sạn này.
- Nào!
Luật sư An búng tay phát ra tiếng.
Đưa tay chỉ chỉ cái túi mà thằng bé trai cầm trong tay.
Thằng bé trai nhìn luật sư An một cái, vẫn xách cái túi đi tới.
- Anh lấy tiền ở đâu?
Câu đầu tiên luật sư An hỏi là câu này.
Điểm khác nhau giữa thằng bé trai và Oanh Oanh chính là, Oanh Oanh có không ít đồ chôn theo mà lúc trước Bạch phu nhân đã để lại cho cô ấy, cho nên mới có thể nuôi tiểu bạch*…
(*ở đây ý chỉ “tiểu bạch kiểm”, có nghĩa là mặt trắng, chỉ có cái mặt, còn lại vô dụng)
Không đúng.
Mới có thể nuôi được ông chủ.
Lúc trước thằng bé trai cũng rất giàu có, nhưng lúc đó, nơi ở của anh ta đã bị nổ dập rồi, cũng không mang được thứ quái gì ra ngoài.
Hơn nữa, đi làm ở tiệm sách, là làm không lương.
Thậm chí, thỉnh thoảng còn phải hỗ trợ một chút phí điện nước vân vân cho tiệm sách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận