Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1512: Không biết bộ mặt thật của Lư Sơn (2)

Bọn họ gọi điện thoại cho lão đạo cũng là chuyện bình thường, dù sao bọn họ cũng không biết chuyện vừa mới xảy ra với lão đạo, huống chi, trước đó, bên trong tiệm sách, chuyện đưa đón người vốn cũng chính là nhiệm vụ của lão đạo.
Châu Trạch gật đầu một cái, tỏ ý mình đã biết rồi, sau đó dùng tờ báo che mặt của mình lại, Oanh Oanh vẫn dựa ở bên cạnh anh, không ngủ thì không ngủ, nhưng hơi ngủ gật một chút thì vẫn được.
Lão đạo cầm chìa khóa xe, khởi động xe, mười lăm phút sau, sân bay đã ở ngay phía trước rồi.
Lúc này, lão đạo lấy điện thoại di động ra, lại gọi đến điện thoại của thằng bé trai, sau khi hai bên xác nhận vị trí cụ thể xong, lão đạo đem xe mới lái xe vào chỗ đỗ xe của sân bay.
Lần này Vương Kha ra ngoài không mang vợ của mình theo, chẳng qua chỉ mang theo hai đứa trẻ con cùng ra ngoài đi chơi.
Mặc dù, theo nghĩa chính xác mà nói, hai đứa trẻ con này, tuổi tác đều lớn hơn rất nhiều so với Vương Kha.
Cho nên, trong nhóm ba người, rốt cuộc thì ai mới là bé con, thật đúng là không thể nói rõ được.
Bao lớn bao nhỏ, đồ mua về thực sự không ít, Lâm Khả còn cố ý đến cửa hàng miễn thuế ở Tam Á, mua không ít đồ trang điểm.
Có lẽ, đúng là cô ta không cần, bởi vì tuổi tác của cô ta còn trẻ như vậy, không đúng, là vẫn còn nhỏ như vậy, thế nhưng loại khoái cảm có thể mang tới cho phái nữ trong quá trình mua đồ trang điểm, thông thường đều vượt xa hiệu quả thực tế của bản thân đồ trang điểm đi.
- Dạo này trong tiệm vẫn tốt chứ? - Người mở miệng hỏi chính là Vương Kha, anh ấy ngồi ở vị trí phó lái, tiểu loli cùng thằng bé trai thì đang ngồi ở đằng sau.
Lão đạo gật đầu một cái, nói:
- Tất cả đều bình yên.
Một vài chuyện, cũng không thể nói với Vương Kha được, hơn nữa, người ta cũng chỉ hỏi thăm theo phép lịch sự một chút, mình cũng lịch sự trả lời lại một chút là được rồi.
Lão đạo lái xe đến tiệm sách trước, thả cho tiểu loli và thằng bé trai cùng xuống ở tiệm sách, đối với chuyện này, Vương Kha cũng không nói gì, vốn dĩ anh ấy còn muốn đi vào thăm Châu Trạch một chút, nhưng sau khi xe dừng lại, anh ấy đã nhìn thấy Châu Trạch nhắm hai mắt dựa vào trên ghế sô pha ở bên cạnh cửa sổ mà gật gà gật gù, nghĩ lại lúc này không nên vào quấy rầy anh đi.
Lão đạo tiếp tục cho xe chạy, đưa Vương Kha về nhà, Vương Kha cũng chỉ là bày tỏ sự cảm ơn đối với lão đạo một phen, cũng không từ chối.
Cũng đúng, bản thân cũng đã đưa khuê nữ cho tiệm sách nhà người ta rồi, cọ xe về nhà một chuyến, cũng không tính là gì đi.
- Lúc này Tam Á rất nóng sao? - Lão đạo mở miệng hỏi.
- Nóng cực kì, vẫn nên đi vào mùa đông là tốt nhất.
- Mùa đông đắt lắm đúng không?
- Đắt lắm, người cũng nhiều, thật ra thì, sau khi tiết xuân vừa qua, đi lúc đó mới thích hợp nhất, chẳng qua, lần này bởi vì nguyên nhân mẹ đứa bé bắt đầu đợt điều trị mới, trì hoãn thời gian một chút.
- Ừm, chờ đến mùa đông, tôi cũng đi ra ngoài tìm nơi nào đó để trải qua mùa đông.
- Vậy lần sau chúng ta kết bạn cùng đi đi, lần này tôi còn mua một căn nhà ở Tam Á, nhìn về phía biển.
- Lời này ấy, lần gặp mặt sau, ngàn vạn lần đừng nói với ông chủ đấy.
- Lão Châu sẽ không để ý chuyện này đâu.
- Nói với Oanh Oanh ở bên cạnh ông chủ là được rồi. - Lão đạo đề nghị.
- ... - Vương Kha.
Xe sắp xuống khỏi cao tốc rồi.
Nhưng trong lúc đi qua đường nhánh*, lão đạo bỗng nhiên lại tấp vào bên lề và dừng xe lại, chuyện này rõ ràng là vi phạm luật giao thông rồi.
(*
匝道

– slip road: đường nhánh, đường phụ, ví dụ như đường nhánh chữ T và nhánh chữ Y. Ở TQ, đường nhánh là phần không thể thiếu ở nút giao trên đường cao tốc, nút giao lên trên và nút giao xuống dưới)
Vương Kha có chút không thể hiểu được, lão đạo lại giống là hoàn toàn không cảm giác được là bản thân đã làm sai, sờ sờ túi, lại tìm ở trong ngăn kéo trong xe hơi một phen, rốt cuộc cũng tìm được thuốc lá, đưa cho Vương Kha một điếu, sau đó tự mình châm lửa trước.
- Chúng ta như vậy là? - Vương Kha nghi ngờ nói.
Lão đạo phun ra một vòng khói, chép chép miệng, nói:
- Bỗng nhiên miệng ngứa, không nhịn được muốn hút một điếu.
Vương Kha gật đầu một cái, không nói gì nữa, nhưng từ khóe mắt liếc tới thì vẫn đang nhìn chằm chằm vào lão đạo.
Cũng chỉ đến lúc lão đạo đưa tay ra ngoài cửa sổ xe gạt tàn thuốc.
Ở vị trí giao lộ lối đi vào đường nhánh xuống dưới, có một chiếc xe tải, cũng không biết nguyên nhân bởi vì thắng xe không ăn hay là do người điều khiển xảy ra sai sót, lại không đạp chân phanh ở trước đèn đỏ, thân xe trực tiếp bắn ra ngoài, giống như là một quả bóng bowling vậy, thân xe tải cán tới, cả đoàn xe đang chờ tín hiệu đèn giao thông ở đường nhánh bên dưới đều bị xe tải cán qua.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! ! ! !
Va chạm liên tục, gây ra một trận bụi đất cực lớn, mảnh vụn thủy tinh cũng đều bắn tung tóe đầy đất.
Thuốc lá ở trong tay Vương Kha, kìm lòng không đặng mà rơi xuống.
Lão đạo đã gạt tàn thuốc lá của mình xong.
Lần nữa nổ máy xe.
Nói:
- Hút xong, có thể đi được rồi.

Đường đi thẳng đã bị chặn lại, lão đạo dứt khoát đi vào đường nhánh bên dưới sau đó quẹo phải đi vòng lại, sau khi bọc một vòng trở lại con đường đang đi trước đó, lúc này, khoảng cách về nhà Vương Kha, không còn xa nữa.
Cho đến lúc này, lão đạo mới lòng còn sợ hãi mà vỗ lồng ngực mình một cái, nói:
- Hô, chuyện mới vừa rồi thật là dọa người mà.
Biểu cảm của Vương Kha đang đông cứng, rất muốn hỏi, ông như vậy là đang nói thật sao?
Xe tiến vào trong tiểu khu nhà Vương Kha, lúc Vương Kha lúc xuống xe, theo thói quen hỏi:
- Tới nhà ngồi một chút, ăn chung bữa cơm trưa chứ?
Lúc này, trong đầu lão đạo xuất hiện toàn canh thịt và canh thịt, đầu lập tức lắc như trống lắc vậy, nói:
- Không đi đâu, không đi đâu, quay về còn có chuyện.
Vương Kha vốn cũng chỉ khách khí một phen mà thôi, thấy đối phương từ chối, cũng không ép ở lại.
Chẳng qua là sau khi nhìn thấy lão đạo lái xe rời đi.
Vương Kha đứng ở cửa một hồi.
Hít sâu một hơi.
Lại nặng nề thở ra ngoài.
Ngược lại anh ấy cũng không sợ hãi bao nhiêu, trong tiệm sách mà sợi tóc nhỏ của mình mở, còn thiếu loại chuyện thần kỳ như thế này nữa sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận