Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 389: Khóc rồi cười, cười rồi khóc

Bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, Châu Trạch ngồi dựa trên hành lang, trong tay cầm một điếu thuốc đang bốc khói, phía dưới là tàn thuốc đầy đất.
Lão Trương còn đang nằm ở bên trong, bệnh tình của anh ta chưa chuyển biến tốt đẹp, trái lại còn đang dần chuyển biến xấu đi.
Đã một đêm trôi qua.
Có thể đối với lão Trương.
Cuộc sống của anh ta đã mất đi một đêm, tánh mạng của anh ta chỉ có thể đếm tính bằng đầu ngón tay, hơn nữa còn không thể lấy "ngày" làm đơn vị mà phải lấy "tiếng đồng hồ" làm đơn vị.
Cho dù Châu Trạch rất không muốn thừa nhận, nhưng xuất phát từ kinh nghiệm lâu năm của một bác sĩ chuyên ngành, trong lòng chính anh cũng biết, dựa vào bệnh tình và phương pháp trình độ trị liệu hiện tại, lão Trương "khó có thể xoay chuyển đất trời".
Không phải bệnh gì cũng có thể hy vọng kỳ tích xuất hiện. Mọi người thường thích tuyên dương tinh thần "lạc quan tích cực hướng về phía trước", có thể sáng tạo kỳ tích, đánh bại những căn bệnh lâu ngày.
Nhưng đó chẳng qua chỉ là bản năng của con người, bản năng lấy đó như một phương thức tiêu khiển thôi.
Nếu không, trong bệnh viện đã không cần bác sĩ, đặc biệt mời đám học sinh lớp chín, học sinh lớp mười tới bệnh viện, mở khóa không ngừng diễn giảng canh gà máu gà là có thể chữa bệnh.
Tàn thuốc trong tay bị gạch men sứ trên hành lang dập tắt.
Châu Trạch cúi đầu.
Hơi khép hờ mắt.
Thay vì nói hiện tại anh đang tiếp tục quan sát tình huống, chi bằng nói là anh đang chờ tới khi lão Trương chết, khi linh hồn anh ta xuất hiện.
Chí ít.
Mình cũng có thể trò chuyện vài câu cuối cùng với lão Trương.
Trò chuyện.
Hỏi xem lão Trương còn chuyện gì không thể bỏ xuống được không.
Sau đó lại hỏi xem anh ta có thói quen đào hầm hay giấu tiền tiết kiệm dưới sofa gì không, mình có thể tìm ra giao cho con hoặc vợ trước của anh ta.
Sinh lão bệnh tử.
Âm Dương luân chuyển.
Cho dù mình đã trở thành quỷ sai, vẫn không thể nào ngăn cản chuyện này nổi, cũng không cách nào thực sự thay đổi nó.
Đã rất lâu rồi ông chủ Châu không cảm thấy vô lực như thế. Lần trước khi loại cảm giác này xuất hiện, là vào rất nhiều năm trước. Khi đó bản thân mình vừa vào nghề, còn có lý tưởng, còn có mộng tưởng, còn có loại khát vọng rất đơn thuần.
Nhưng sau khi cứu giúp thất bại nhiều lần, nhìn thấy quá nhiều bệnh nhân không chống đỡ nổi mà qua đời…
Loại cảm giác vô lực này, loại cảm giác yếu ớt này, loại cảm giác thất bại và chán chường này.
Là thứ dằn vặt người nhất.
Nhưng sau đó, dần dần cũng thành thói quen.
Châu Trạch cười cười.
Anh vốn cho rằng sau khi mình trở thành quỷ sai, mình có thể thay đổi một ít gì đó, nhưng không ngờ kết quả lại là, anh phải thể nghiệm, phải đối mặt với những tâm tình mà anh không muốn đối mặt một lần nữa...
Loại cảm giác này.
Thực sự thật không tốt.
Nhưng hiện tại anh đã nhận ra, cho dù anh có nguyện ý hay không, anh vẫn phải mở mắt nhìn nó.
- Anh cũng rất thống khổ đúng không?
Hẳn là lão Trương đang nằm trong phòng giám hộ cũng rất thống khổ.
Tử vong.
Có lẽ đối với anh ta, thật là đó là một loại giải thoát.
Chính như ông lão đã hết tuổi thọ mà Châu Trạch muốn cứu lúc trước. Có lẽ, đối phương chỉ cầu được thống khoái mà thôi.
Bị bỏng diện tích lớn còn đó, cho dù anh ta đang hôn mê, cũng đã được tiêm thuốc tê, nhưng loại đau khổ ấy không cách nào tránh khỏi.
Người thường chỉ cắt ruột thừa đã đau tới hai buổi tối, huống chi loại tình huống trước mắt này.
Vừa nghĩ đến đây.
Châu Trạch lại nghĩ thông suốt.
Chờ khi lão Trương chết rồi, thứ anh ta nhận được là giải thoát thống khổ.
Bản thân mình thừa dịp linh hồn anh ta còn chưa xuống địa ngục.
Hút điếu thuốc với anh ta.
Lại chém gió một hồi.
Hình như.
Cũng rất thích ý.
Dường như.
Tại lúc này, bóng tối và áp lực của cái chết cũng tiêu tán đi nhiều, không còn khiến người ta khó đón nhận như trước nữa.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Hẳn là thuộc hạ của lão Trương hoặc người trong cục công an đến thăm anh ta.
Từ chiều hôm qua sau khi lão Trương bị đưa vào phòng cấp cứu, người đến thăm anh ta nối liền không dứt, rất nhiều người đều lập tức đến đây thăm anh ta sau khi kết thúc công việc. Vì cái gì? Chỉ vì có thể ở ngoài phòng bệnh làm bạn với lão Trương một hồi.
Theo lý thuyết, lấy tính cách của thằng này, đáng ra nhân duyên không tốt như vậy mới đúng.
Có thể, cũng vì anh ta sắp ngỏm rồi… Người sắp chết, cho dù trước kia có ân oán gì cũng không sao cả. Số còn lại, hẳn là người kính nể phẩm cách hành vi ngày thường của lão Trương.
Chỉ có điều, lần này người tới có vẻ hơi trẻ tuổi.
Anh ta mặc quần jean, mặc áo ngắn tay màu xanh nhạt. Sau khi anh ta chạy tới, trực tiếp nhìn lão Trương đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt hô to:
- Cha! Cha! Cha! ! !
Châu Trạch có chút ngoài ý muốn.
Ngẩng đầu nhìn anh ta.
Thấy anh ta có xung động muốn mạnh mẽ mở cửa phòng chăm sóc đặc biệt.
Ông chủ Châu lập tức đứng lên, đưa tay đè bả vai đối phương:
- Đừng xung động.
Thân thể đối phương run lên. Anh ta hít sâu một hơi, nhưng trong mắt đã sớm không thể nén nổi nước mắt… Cuối cùng anh ta vẫn dựa lưng vào tường, chậm rãi ngồi xuống, ôm đầu khóc rống.
Ông chủ Châu chỉ đứng bên cạnh anh ta, nhìn người trẻ tuổi này phát tiết tâm tình của anh ta.
Một lúc lâu sau.
Người trẻ tuổi ngẩng đầu nhìn về phía Châu Trạch:
- Tình huống của cha cháu thế nào rồi, bác sĩ?
Trước khi anh ta tới, thật ra hẳn là anh ta đã nhận được thông báo, lúc trên đường tới đây hẳn anh ta cũng đã chủ động gọi điện thoại hỏi thăm. Loại chuyện này không cần giấu giếm, cũng không thể giấu giếm, người nhà có quyền được biết tình huống thật.
Cho nên, hiện tại sở dĩ anh ta hỏi Châu Trạch, không phải muốn tìm một chút an ủi.
Không phải người nào cũng có thể thản nhiên đối diện với tình huống ảm đạm. Phần lớn người vẫn cần được dỗ dành. Nếu không có ai dỗ mình, chính mình sẽ tự dỗ bản thân mình.
Nhưng tiếc là.
Anh ta hỏi sai người rồi.
- Ah, sắp chết rồi.
- ... ... - Người trẻ tuổi.
Có thể suy ra.
Nếu không phải con trai lão Trương cũng là sinh viên trường cảnh sát, di truyền một số tố chất tốt đẹp của lão Trương.
Đổi lại những người khác.
Hiện tại chắc chắn Châu Trạch sẽ bị đánh một trận.
- Tôi đã tận lực, nhưng không có biện pháp nào khác, diện tích bỏng quá lớn, hơn nữa phản ứng sau phẫu thuật rất không tốt. - Châu Trạch tiếp tục nói: - Hiện tại là tám giờ sáng, hẳn là anh ta có thể sống đến đêm nay, nếu anh ta có thể sống qua đêm nay, có thể coi là kỳ tích.
- Tôi không tin, tôi cảm thấy cha tôi sẽ không chết. - Người trẻ tuổi cắn răng nói.
- Ừm.
Châu Trạch đưa tay, vỗ vỗ đầu người trẻ tuổi, an ủi anh ta vẫn còn chút quật cường như thế.
Anh và lão Trương là giao tình anh em, đương nhiên người trẻ tuổi có thể tính là cháu trai của Châu Trạch.
- Mẹ cháu đâu? - Châu Trạch hỏi.
Bệnh viện đã sớm thông báo bệnh tình nguy kịch cho người nhà, viện trưởng Lâm cũng đã báo tình huống cụ thể cho cục cảnh sát.
- Mẹ sống ở nước ngoài, mẹ gọi điện cho cháu, tạm thời mẹ không thể về được. - Người trẻ tuổi trả lời: - Dựa theo lời bác sĩ nói, hẳn là mẹ không kịp trở lại rồi.
Lỏa… quan? (1)
(1) Lỏa quan: Quan chức chính phủ gửi công quỹ bất hợp pháp cho các thành viên gia đình ở nước ngoài. Ở Trung Quốc, các quan chức tham nhũng rút hàng tỷ ra khỏi Trung Quốc để gửi vào các tài khoản ngân hàng của họ ở nước ngoài, trong khi họ làm ngơ trước các nhu cầu của người nghèo nước họ.
Châu Trạch khẽ nhíu mày, thầm nói, chờ sau khi lão Trương chết thật rồi, mình nhất định phải nói chuyện với vong hồn anh ta một chút. Thân là một cán bộ cảnh sát nhân dân, không ngờ anh ta lại để vợ trước của mình tới Mỹ sinh sống, xem ra anh ta vẫn chưa thể làm tốt công tác tư tưởng cho gia đình.
- Hơn nữa, hình như chồng hiện tại của mẹ cháu cũng đang nằm viện, mẹ không thể về được.
Người trẻ tuổi chậm rãi đứng lên, anh ta nhìn thoáng qua tàn thuốc dưới đất, sau đó lại lấy một bao thuốc lá từ trong túi tiền ra, đưa cho Châu Trạch một điếu.
Châu Trạch nhận lấy thuốc lá.
Gật đầu.
Chuyện này cũng không thể coi là lõa quan nhỉ?
Dù sao hai người cũng đã ly hôn rồi.
Cũng may người trẻ tuổi không biết Châu Trạch đang suy nghĩ gì, nếu không, cho dù anh ta có tố chất tốt hơn nữa cũng không thể ngăn cản được xung động muốn đánh người của anh ta.
Thành thật mà nói, lão Trương cũng thật đáng thương, sự khổ đau trên phương diện gia đình của lão Trương có thể sánh với lão Vương, bạn nối khố của Châu Trạch.
Nhưng vẫn không thể nào với tới độ cao của lão Vương.
Châu Trạch vẫn cảm thấy, nếu như Vương Kha nguyện ý, anh ta có thể lấy kinh nghiệm của mình viết một quyển sách, chắc chắn quyển sách ấy sẽ hot hơn cả mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình ngược tâm hiện tại.
Đến lúc đó, mình sẽ bố trí một khu đặc biệt cho sách của anh ta, là át chủ bài của phòng đọc sách.
- Cháu chưa từng cho rằng cha cháu là một người cha tốt. - Người trẻ tuổi nói.
- Ừm. - Tất nhiên Châu Trạch hiểu rõ.
- Nhưng cha cháu là một cảnh sát tốt.
- Ừm. - Tất nhiên, Châu Trạch vẫn đang hiểu rõ.
- Hiện tại, cha cháu sắp chết. - Người trẻ tuổi thở dài: - Cho tới bây giờ, cháu vẫn có ảo giác, đó là cha cháu sẽ tiếp tục sống, giống như trước đây mỗi lần cha cháu ra ngoài làm nhiệm vụ bắt đào phạm, cháu và mẹ cháu sẽ ở nhà chờ đợi lo lắng, nhưng ngày hôm sau, cha cháu còn có thể về đến nhà một lần nữa.
- Chú có một tin tức tốt có thể nói cho cháu biết. - Châu Trạch nói.
- Tin tức tốt gì?
- Tên côn đồ kia không sống qua tối hôm qua, đã chết.
- Cảm ơn chú. - Người trẻ tuổi nói.
Hiện tại anh ta không muốn báo thù, chỉ muốn nghĩ tới an nguy của cha mình.
Nhưng Châu Trạch lại cảm thấy khó chịu, bởi vì khi người đó chết, bản thân mình đang bận làm giải phẫu cho Trương Yến Phong. Chờ khi mình đi ra, linh hồn của anh ta đã xuống địa ngục, anh không thể tìm thấy.
Nếu như lúc đó mình có ở bên cạnh, mình tuyệt sẽ không để anh ta được chết đơn giản dứt khoát như vậy. Khi anh ta còn sống, Châu Trạch không tiện động đến anh ta, nhưng sau khi anh ta chết, anh ta thuộc về phạm vi khống chế của Châu Trạch.
Cho dù trong xã hội và trên sinh hoạt, anh ta đã gặp phải ủy khuất và bất hạnh lớn tới cỡ nào, nhưng chuyện trút lửa giận và thương tổn lên người mấy đứa nhỏ, là chuyện không đáng giá được đồng tình, dù chỉ một chút.
Lúc này, bên ngoài lại có động tĩnh.
Quay đầu nhìn sang, là một đám bạn nhỏ, phía sau bọn họ còn có cha mẹ của bọn họ.
Mỗi bạn nhỏ đều cầm một bó hoa trong tay, có cầm theo hạc giấy, ngôi sao và máy bay do mình tự làm, mọi người lặng yên đi qua, tới gần cửa, bọn nhỏ lại dừng tại chỗ.
Những bạn nhỏ này.
Đều là những bạn nhỏ Trương Yến Phong đã cứu được từ tay kẻ bắt cóc.
Có lẽ bọn nhỏ không hiểu được cái gì là cảm ơn. Dù sao bọn nhỏ chỉ mới học mẫu giáo, đoán chừng bọn nhỏ còn không hiểu thế nào là đạo lý lớn, thậm chí phần lớn người trong đó còn vì kinh sợ quá độ, mà tâm trí lựa chọn quên đi những chuyện đã phát sinh ngày hôm qua.
Nhưng phụ huynh của bọn nhỏ lại nhớ kỹ. Bọn họ bàn bạc trong nhóm Wechat của nhà trường, tổ chức tập hợp mọi người cùng nhau qua đây. Cho dù là phụ huynh bận rộn tới mức nào, cũng đều xin nghỉ phép để dẫn con mình cùng qua đây.
Sau khi những đứa bé này lớn lên, phụ huynh của bọn nhỏ sẽ nói cho bọn nhỏ biết chuyện này. Ngày sau, những đứa bé ấy sẽ tin tưởng rằng, trên thế giới này còn có cảnh sát tốt, bởi vì mệnh của bọn họ đã được một chú cảnh sát cứu được.
Người trẻ tuổi nhìn một màn này, nhìn bọn nhỏ đặt hoa tươi và hạc giấy chỉnh tề bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, anh ta lại khóc. Anh ta cúi đầu thật sâu, vô cùng nghẹn ngào.
Châu Trạch lại rút ra một điếu thuốc theo bản năng, nhưng nhìn mấy đứa bé chung quanh, cuối cùng anh vẫn thu tay về.
Có hai đứa nhỏ lá gan vô cùng lớn, dí sát mặt vào cửa sổ nhìn toàn cảnh phòng bệnh. Sau khi bọn nhóc nhìn thấy Trương Yến Phong nằm bên trong, bị dọa sợ hết hồn, liên tục lui về phía sau, thậm chí còn có một đứa bé trực tiếp khóc lên.
Đúng là.
Quá dọa người!
- Phốc!
Châu Trạch nở nụ cười.
Vừa cười, Châu Trạch vừa ôm bả vai người tuổi trẻ, chỉ vào đứa bé vừa khóc, ra hiệu anh ta nhìn xem.
Người trẻ tuổi ngẩng đầu.
Anh ta vừa khóc vừa nhìn đứa bé kia, cũng nở nụ cười.
Cười cười.
Rồi lại rơi lệ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận