Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 592: Tiểu nha tiểu nhi lang, đeo túi sách đến trường

- Nhưng là đàn ông, trước mặt người mình thích còn cần tôn nghiêm gì, tôn nghiêm cũng không thể ăn thay cơm, đúng không?
Cô em vợ mỉm cười, nói: - Lừa anh thôi, chị em không ở đây.
- Mặc kệ cô ấy có ở đây hay không, những lời này anh đều phải nói.
- Tùy anh thôi, nói vậy, anh vẫn thích chị em?
Cô em vợ tiến đến bên cạnh Châu Trạch, dùng cánh tay mình nhẹ nhàng va vào tay Châu Trạch một phát:
- Chân kia, vóc dáng kia, lại mặc thêm chế phục tất chân, ngay cả em nhìn còn thấy thèm. Hơn nữa vóc dáng chị ấy lại cao gầy, vóc người không mập, cũng không gầy, sờ tới sờ lui cũng có chút thịt.
Châu Trạch.
Rất muốn gật đầu.
Nhưng.
Anh khống chế được.
- Từ Nhạc, thật ra, trước đây em rất chán ghét anh, cũng rất khinh thường anh.
- Tán thành.
Tôi cũng rất khinh thường thằng ngốc Từ Nhạc này!
- Anh đồng ý cái cọng lông, em nói cho anh, hiện tại ngược lại em rất thích anh làm anh rể em, nếu như anh có thể hòa thuận với chị, em sẽ vui lắm.
Châu Trạch lặng lẽ.
- Giữa vợ chồng, nào có mấu chốt gì không qua được.
Châu Trạch tiếp tục lặng lẽ.
Thật ra, hiện tại suy nghĩ lại một chút, ân ân oán oán ban đầu, thậm chí là luân lý đạo đức, hiện tại đều không thể tính là chuyện to tát, nhưng Châu Trạch lại cảm thấy hiện tại rất tốt.
Phòng sách không phải rất lớn, nhưng vừa vặn cũng đủ chứa nổi anh.
Anh không muốn có dính dáng và ràng buộc gì với người khác nữa, bởi vì... anh làm biếng.
Thật ra rất nhiều người đều khó có thể lý giải được tâm tính của Châu Trạch hiện tại, bởi vì trên thế giới này, mỗi ngày chúng sinh đều đang bận rộn, vì cuộc sống, vì mộng tưởng, vì rất nhiều mục đích.
Tình cờ rảnh rỗi ra ngoài du lịch cũng phải giành giật từng giây, chụp ảnh khoe vòng bạn bè càng giống như đang làm nhiệm vụ.
Mà người có tâm thái như Châu Trạch hiện tại, từng gặp phồn hoa, hôm nay nằm xuống, cầm một bình trà, ngồi xem kiếp phù du ngày ngày rảnh rỗi, thật đếm được trên đầu ngón tay.
Châu Trạch rất thích ngày tháng an nhàn và thản nhiên này, nếu tiếp tục thêm trà, dấm chua, gạo kê cay vào ly trà, sẽ không còn phần ý cảnh kia.
- Được rồi, em nhớ tự chăm sóc bản thân, có chuyện gì có thể tìm anh.
Châu Trạch đưa tay, muốn rất đóng vai trưởng bối sờ sờ đầu cô em vợ.
Nhưng cô em vợ lại lui về phía sau hai bước, tránh né tay Châu Trạch.
Nha đầu kia.
- Anh đi đây, em lên đi.
Phất phất tay.
Châu Trạch một lần nữa đi trở lại thao trường, đi qua thao trường liền đến cửa trường học.
Khiến người có chút bất ngờ là, cô gái đen vẫn còn đang ngồi trên ghế dài, trên mặt đất bên cạnh là Deadpool.
- Hai người còn chưa đi?
Châu Trạch hỏi.
Cô gái đen chỉ chỉ phía trước.
Lão đạo và tiểu Hầu Tử đang chơi bóng cao su trên bãi tập.
Lão đạo ném, tiểu Hầu Tử bắt, bóng cao su càng không ngừng trao đổi qua lại.
Dưới màn đêm.
Một người một khỉ này ngược lại có vẻ rất thú vị.
... ...
Khi trở lại phòng đọc sách, đã gần mười hai giờ.
Hứa Thanh Lãng chuẩn bị bữa khuya, một đĩa chao, một đĩa củ lạc, một đĩa trà khô Bạch Bồ, một đĩa thịt lợn Trấn Hưng Nhân.
Cộng thêm một bình rượu lão Hoàng.
Châu Trạch, cô gái đen và lão đạo thêm một con khỉ, ngồi cùng một chỗ ăn hồi lâu, sau đó bọn họ lần lượt đi tắm, cuối cùng trở về phòng của mình.
Oanh Oanh đã thay khăn trải giường, lúc Châu Trạch đi vào, cô ấy đang ngồi bên giường bôi sơn móng chân.
Hôm nay cô ấy mặc một chiếc áo ngủ màu nhạt, phía trên thêu hoa văn, rất cổ điển, mái tóc nhu thuận được xõa tung, mỹ cảm uyển chuyển hàm súc như thủy ngân chảy xuôi.
Rất đẹp.
Oanh Oanh nhà ta vốn là đại gia khuê tú.
- Không nên bôi, sơn móng tay có độc.
Châu Trạch đi tới nói.
- Thế nhưng ông chủ, người ta đâu có ăn chân mình đâu.
Nói xong.
Dường như Oanh Oanh nghĩ tới điều gì.
Che miệng mình.
Lẽ nào.
Ông chủ sợ chính anh trúng độc?
- Suy nghĩ gì vậy, ngủ.
Châu Trạch nằm xuống.
Oanh Oanh lập tức đắp chăn cho Châu Trạch, sau đó nghiêng người nằm xuống phía sau Châu Trạch.
Châu Trạch nhắm mắt lại.
Hôm nay anh cảm thấy thật sự mệt mỏi.
Rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Oanh Oanh nhìn ông chủ nhà mình ngủ say như vậy, lại nhìn lông mi ông chủ hơi rung rung, khóe miệng tạo lên một vòng cung nho nhỏ.
Nhìn một chút.
Đã ngây dại.
... ...
Buổi sáng tỉnh lại.
Theo thường lệ đầu tiên là tắm rửa một chút.
Sau đó đi về phía vị trí mình quen thuộc nhất.
Vị trí đối diện là luật sư An đang ngồi.
Trước mặt anh ta bày ly cà phê siêu to.
Sáng sớm nhìn thấy ly này, mí mắt Châu Trạch lại có chút trầm trọng.
Anh cũng ngồi xuống.
Oanh Oanh đưa ra ly cà phê rất "thấp kém" trong mắt luật sư An ra.
- Báo chí đâu?
Châu Trạch hỏi.
Sau đó anh nhìn thấy báo chí nằm trên tay luật sư An.
- Hôm nay anh dậy thật sớm. - Châu Trạch nói.
- Ừm.
Lên tiếng xong, luật sư An đưa tờ báo cho Châu Trạch, nói: - Xem tin tức thể dục hôm nay, lại điều mười mấy thành viên đội tuyển U25 quốc gia đi tập huấn.
- Ah? - Châu Trạch có chút ngoài ý muốn: - Anh còn xem bóng đá nữa sao?
- Tôi còn từng hẹn Lý Huệ Đường đi ăn cơm đây.
- Không nhận ra.
- Ha ha, năm đó lưu truyền một câu nói: Xem cuộc vui thì xem Mai Lan Phương, đọc sách thì đọc Lý Huệ Đường.
Ah, đó là chuyện từ rất xưa rồi.
Châu Trạch không thể nói được nữa, bởi vì anh cảm thấy tuổi của luật sư An lớn hơn anh.
- Hết thuốc chữa, hết thuốc chữa, giải liên kết trong nước còn đang diễn ra, thế mà lại trực tiếp điều cầu thủ của câu lạc bộ người ta đi, anh biết tập huấn là làm gì không?
- Làm gì?
- Quân huấn!
Luật sư An bày ra một bộ rất khoa trương: - Để một đám thành viên đội bóng đi quân huấn, nguyên một đám mặc ngụy trang quân sự, cạo đầu húi cua, đi rất nghiêm.
- Ah.
- Thật con mẹ nó là một đám thiên tài, muốn chiến tích tới điên rồi.
Châu Trạch lặng lẽ lật qua trang thể thao, anh không quá hứng thú với tin tức này.
Kể từ khi biết Oanh Oanh bắt đầu trí nghiệp mua nhà, ông chủ Châu rất hứng thú với tin tức địa ốc.
Thì ra.
Giữa người vô sản và đầu cơ bất động sản.
Chỉ kém một người hầu gái.
Tin tức anh thấy đầu tiên, sau khi bất động sản hạ giá, chủ xí nghiệp đã mua nhà trước kia treo biển đòi quyền lợi ngay trước cao ốc địa sản.
Châu Trạch lặng lẽ sờ cằm.
Nghĩ, nếu công ty địa ốc nào đã từng bán nhà cho Oanh Oanh mà dám giảm giá, bản thân mình sẽ lập tức làm một đống quỷ đi đòi lại quyền lợi, hù chết bọn họ, xem bọn họ còn dám hạ giá không?
Nghĩ đi nghĩ lại.
Ông chủ Châu tự nở nụ cười.
- Cơm sáng chín rồi.
Lão Hứa hô lên.
Mọi người đi ăn điểm tâm, ăn điểm tâm xong, Châu Trạch theo thói quen lại đi trở về ghế sofa của mình, phát hiện cà phê và báo chí trên bàn đều không thấy.
- Này... ...
- Ông chủ, hôm nay có chuyện.
Luật sư An mở miệng nói.
- Chuyện gì?
Châu Trạch hơi nghi hoặc một chút mà xoay người, nhìn thấy tiểu cương thi đang đứng trước mặt mình.
Hôm nay tiểu cương thi mặc bộ đồ trẻ em rất vừa người, giày thể thao, còn đeo cặp sách, vừa ăn mặc như vậy, trông rất đáng yêu kute.
- Đến trường!
Luật sư An chỉ vào tiểu cương thi bên cạnh mình, nói.
- Đến... ... trường?
- Đúng vậy, ông chủ, làm phiền ông chủ đưa cậu ta đến trường đi.
- Đừng nói cho tôi cậu ta muốn đi học tiểu học với Lâm Khả.
- Đúng vậy.
- Anh có độc sao?
- Không hề.
- Tôi muốn đi học.
Bỗng nhiên bé trai mở miệng nói.
Một màn này.
Nếu để người không biết chuyện thấy, nhất định sẽ đau lòng muốn rơi nước mắt.
Nhìn đi.
Đứa bé ngoan biết bao.
Không ngừng nói muốn đi học, sao có thể nhẫn tâm không cho cậu bé đến trường đây?
- Hiện tại Lâm Khả là Vương Nhụy. - Châu Trạch nhắc nhở.
- Tôi biết, nhưng chỉ cần nhìn cô ấy tôi đã thỏa mãn.
Bé trai rất nghiêm túc nói.
Châu Trạch không có biện pháp gì với tên tình thánh này, chỉ vào luật sư An nói: - Vậy anh đưa cậu ta đi đi.
Ông chủ Châu rõ ràng, nhất định là tiểu cương thi lấy chuyện này uy hiếp luật sư An, luật sư An vì có thể ngủ ngon mỗi đêm, cho nên khuất phục.
Lấy năng lực và nhân mạch của luật sư An, muốn đưa một đứa bé vào trường tiểu học quý tộc cũng không khó lắm.
- Phải để người giám hộ đưa đi. - Luật sư An giải thích nói.
- Cho nên, người giám hộ là?
- Là anh.
- Vì sao không phải là anh?
Luật sư An nghe vậy, chỉ chỉ bé trai bên người.
Bé trai nghiêm trang trả lời: - Anh ta không xứng làm cha tôi.
- Hí... ... - Luật sư An.
Mặc dù đã nghe đáp án này một lần, nhưng lại nghe một lần nữa, luật sư An vẫn cảm thấy rất muốn quất tiểu cương thi.
Lý do rất đơn giản, cũng rất trực tiếp.
Trước đây luật sư An từng có một người bạn, bạn gái trước bỗng nhiên nói cô ta mang thai, con là của một người đàn ông khác, mà cô ta đã chia tay với người đàn ông kia.
Người bạn của anh ta do dự một chút, chuẩn bị tiếp bàn (1).
(1) Tiếp bàn: chỉ người đàn ông không quan tâm người phụ nữ có trải qua tình sử phức tạp, nạo phá thai... hay không, cũng bằng lòng cưới về làm vợ.
Nói: - Vậy em lấy anh đi, đứa bé anh nuôi.
Kết quả người nữ trả lời một câu:
- Không, anh không xứng nuôi con của anh ấy.
Luật sư An cảm thấy mình và người bạn kia có điểm giống nhau.
Châu Trạch cắn răng, vẫn gật đầu nói: - Đi, lên xe đi.
Bé trai lên xe, quy củ mà đeo dây an toàn.
Châu Trạch ngồi vào ghế lái, chạy xe.
- Cốc cốc cốc!
Luật sư An gõ cửa sổ xe, chỉ chỉ chỗ ngồi kế bên tài xế, nói: - Văn kiện thủ tục đều nằm trong này.
Châu Trạch gật đầu, chạy xe.
Lên đại lộ Giang Hải, nơi này cách trường tiểu học kia không xa.
Đời trước anh là một người độc thân.
Đời này hay cũng chỉ có một mình.
Người sống hai đời.
Đây là lần đầu tiên ông chủ Châu lái xe đưa con nhỏ đến trường.
Mẹ nó.
Thật có chút cảm xúc đặc thù.
Dưới tình cảnh này, Châu Trạch cảm thấy mình phải nói chút gì đó, chí ít có thể hóa giải một chút lúng túng.
- Vào trường, nhớ phải học thật tốt... ...
Anh muốn nói chuyện phải học tập cho giỏi với một "lão yêu" mấy trăm tuổi?
- Quên đi, vào trường không nên ảnh hưởng đến Vương Nhụy, đợi khi cô ấy nên đi ra, cậu lại nói chuyện với cô ấy."
- Được.
Bé trai quy củ gật đầu.
Chỉ cần có thể được nhìn thấy cô ấy mỗi ngày, cái gì cậu ta cũng nguyện ý.
- Còn có, vào trường phải ở chung vui vẻ với các em nhỏ, không nên đánh nhau.
- Tốt.
Không nên đánh nhau.
Không nên đánh nhau...
Châu Trạch theo bản năng châm một điếu thuốc.
Nghĩ, nếu như bé trai đánh nhau với đám học sinh tiểu học trong trường học.
Một thiếu niên ác bá xông về phía bé trai, chuẩn bị đại chiến ba trăm hiệp, dạy dỗ tên người mới này một chút.
Kết quả bé trai phất phất tay.
- Rầm!
Thiếu niên ác bá bay thẳng lên trời.
Vạch ra một đường vòng cung làm người tuyệt vọng.
Bản thực tế.
Điên cuồng làm thịt người bạn nhỏ.
Nghĩ tới đây, Châu Trạch lại phải dặn dò thêm một lần:
- Vào trường học, mặc kệ phát sinh chuyện gì cũng không được phép động tay, không được phép sử dụng lực lượng của cậu.
Bé trai hơi nghi hoặc một chút mà hỏi thăm: - Vậy nếu người ta đánh tôi thì phải làm sao?
Châu Trạch phun ra một vòng khói, hỏi ngược lại:
- Cho dù bỗng nhiên cả một lớp trẻ nhỏ phát rồ, tập thể cầm dao phay từ trong nhà tới chém cậu.
- Nhưng chúng có thể chém rách da cậu sao?
- Được rồi.
Châu Trạch mở nhạc trên xe, không kết nối Bluetooth, chỉ tùy tiện mở nhạc phát sẵn, phát hiện luật sư An đã thêm vài bài hát bên trong.
Tiếp đó.
Chính là thời khắc chứng kiến luật sư An vì mình có thể an ổn đi vào giấc ngủ mỗi đêm mà đã phải bỏ ra bao nhiêu:
- Tiểu nha tiểu nhi lang.
- Đeo túi sách đến trường.
- Không sợ nắng.
- Cũng không sợ gió mưa... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận