Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1175: Bàn tay đen phía sau màn. (1)

Anh ta có biết Phùng Tứ, nhưng anh ta không ngờ tới chuyện Phùng Tứ sẽ ra tay giúp hai người bọn họ, anh ta biết rõ, nếu lúc trước không phải là do Phùng Tứ phản bội tố giác, An Bất Khởi sẽ không lăn lộn đến mức như hiện tại, nói không chừng lúc này trên người cũng đã có thêm một cây bút của phán quan rồi.
Nhưng nếu người ta giúp mình, giết Sơn Ưng, sao lại có thể cứ vậy mà ném người ta ở nơi đó được?
- Chúng ta là đào phạm!
Luật sư An nói.
- Anh ta vừa mới cứu anh đó…
- Chúng ta là đào phạm!
- Anh cứ vậy mà bỏ anh ta lại?
- Chúng ta là đào phạm!
- Anh vừa đi, lỡ như anh ta bị…
- Chúng ta là đào phạm!
- ... - Canh Thần.
Anh ta uất ức.
Trên cái thế giới này, quả thật có loại người cực kì đơn thuần như thế này, cũng không phải là tất cả mọi người đều sẽ chọn xu cát tị hung (theo cái lợi, tránh cái hại) mà sống, mà Canh Thần, là thuộc về loại người như vậy.
Suy nghĩ của anh ta, lý tưởng của anh ta, rất khó có thể đồng ý được với hành vi của luật sư An.
Trên thực tế.
Cho dù lúc này đang lẩn trốn, đang bỏ chạy, nhưng luật sư An vẫn nghiến răng, con mắt có chút phiếm hồng.
Anh ta cũng chỉ có thể lựa chọn bỏ trốn, cũng chỉ có thể lựa chọn chạy đi.
Nếu như là để cho Phùng Tứ lựa chọn, chắc chắn Phùng Tứ cũng đồng ý với cách làm của anh ta.
Nếu anh ta còn ở lại đó, nhìn như là không thẹn với lương tâm, nhưng hai nhóm người cùng bị nhốt vào trong lồng, muốn chém muốn giết muốn róc thịt, thật sự là phải cam chịu dưới tay người khác thôi.
Đây là lựa chọn không có lợi nhất, cũng là lựa chọn lỗ vốn nhất.
Giá trị duy nhất của sự lựa chọn này chỉ là ở chỗ có thể thỏa mãn cảm giác “áy náy” ở trong nội tâm của mình mà thôi, nhưng mà, trên thực tế cũng chỉ là một loại hèn nhát.
Cho nên luật sư An chạy.
Bất luận Phùng Tứ có sẽ bị giết hay không.
Anh ta chạy.
Ít nhất còn có một hy vọng có thể báo thù!
Còn một điểm mấu chốt nhất, quan trọng nhất.
Chính là.
Luật sư An nhìn thấy.
Ở sau lưng người phụ nữ độc ác đó.
Có một hàng người đang đứng thật chỉnh tề.
Là đám người ông chủ!
Lúc bạn khó có thể lựa chọn được, bạn có thể đẩy nồi nha!
Đẩy nồi qua cho ông chủ nhà mình, không phải là được rồi sao?
Anh bảo tôi tới, anh muốn tôi tham dự vào, bây giờ xảy ra chuyện này.
Cái nồi này không vứt cho anh.
Thì vứt cho ai đây?
...
- Con mẹ nó, lại vứt nồi cho tôi.
Ông chủ Châu mắng ở trong lòng.
An Bất Khởi chạy rồi, mang theo tiểu Canh Thần của anh ta cùng song phi rồi.
Nhưng Phùng Tứ còn đang ở dưới chân cô bé con trước mắt này.
Vận mệnh, đã mở ra một trò đùa với Phùng Tứ, người bị đùa giỡn chung, còn có tên thấp bé tên Am Thuần kia.
Bởi vì người phụ nữ tên “Khánh” này, đã đến thành phố Dương Châu sớm hơn mấy tiếng so với dự tính.
Cho nên Am Thuần – người chuẩn bị chơi trò mâu thuẫn nội bộ - đã bị giết.
Phùng Tứ - người đã làm bản thân bị thương một cách rõ ràng – vừa té xuống nhìn lại một cái, lúc này bối rối.
Cô bé con kia giơ tay lên.
Đánh về phía Phùng Tứ.
Ông chủ Châu nhắm mắt.
Cắn răng một cái.
Chân tiến lên phía trước một bước.
Lại đúng vào lúc này.
Cô bé con lại thu tay lại rồi, cô ta bắt được cổ của Phùng Tứ, lòng bàn tay liên tiếp đánh xuống, từng phong ấn đánh lên trên cơ thể, cả người Phùng Tứ lập tức bị phong ấn thành một cái kén.
Lúc này, Châu Trạch thu chân lại.
Cô bé con quay đầu lại.
Nhìn về phía ông chủ Châu, khóe miệng lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý, nói:
- Sao vậy, anh muốn cứu anh ta?
Người phụ nữ này, thật nhạy cảm!
Nếu là bộ đầu thông thường, ở trước mặt nhân vật lớn ở cấp độ này, có lẽ đã sớm mất tập trung rồi.
Nhưng tư chất tâm lý của ông chủ Châu vẫn còn được, kỹ năng diễn xuất không được thì đó là chuyện của kỹ năng diễn xuất, nhưng muốn diễn ra được màu sắc thì độ khó lại không lớn, dù sao cũng là nhân vật mỗi ngày đều cãi nhau với chủ nhân của U Minh Chi Hải.
Có ai chưa từng va chạm với xã hội chứ?
- Vâng, ngài ấy là ân chủ của tôi.
Châu Trạch chỉ Phùng Tứ nói.
Chuyện này.
Chắc chắn đám người của đội chấp pháp cũng đã biết rõ, ngược lại cũng không cần phải che giấu.
Đồng thời, ông chủ Châu cũng đã chuẩn bị vạch mặt rồi, bị đám cự bá thực sự trong địa ngục biết được doanh câu vẫn còn sống thì chết, nhưng bị người phụ nữ trước mặt này giết cũng là chết.
Hai loại cách chết này.
Chắc chắn nếu như chọn cách trước, thì trước khi chết có thể để cho bản thân thoải mái một trận nha!
- A…
Cô bé con nghe vậy, gật đầu một cái.
- Ông!
Phùng Tứ bị cô ta xách lên, tiện tay ném về phía Châu Trạch.
Châu Trạch đưa tay đỡ lấy Phùng Tứ.
- Vậy hãy để anh trông chừng anh ta cho tốt đi, đại khái anh có thể xem thử một chút, xem thử anh có thể hóa giải được phong ấn cho anh ta hay không.
- Thuộc hạ không dám.
Ông chủ Châu lập tức nhún nhường mà cúi thấp đầu.
Cô bé con đi tới bên cạnh Châu Trạch, đưa tay dường như muốn vỗ vai Châu Trạch một cái, nhưng bởi vì nguyên nhân chiều cao, cô ta không vỗ tới.
Tiểu loli đứng ở bên cạnh, trong lòng bỗng nhiên cũng có cảm giác đồng cảm.
- Anh… rất tốt, tôi rất thưởng thức anh.
- Đa tạ đại nhân thưởng thức.
Ông chủ Châu tiếp tục nhún nhường.
- Ở thời đại này, những người biết nhớ ân báo đáp như anh, càng ngày càng ít.
- Sao rồi, làm chức bộ đầu này cũng không có ý nghĩa gì, tới đội chấp pháp chúng tôi đi, tôi hứa sẽ cho anh tiền đồ tốt hơn.
Châu Trạch ngây ngẩn.
Sau đó.
Dùng một loại ánh mắt cực kì khó xử cực kì bối rối nhìn Phùng Tứ ở trong lòng mình.
- Ha ha, người bạn nhỏ, anh có biết là một cơ hội như thế nào đang bày ra ở trước mặt anh không?
- Tôi...
Trên trán ông chủ Châu xuất hiện mồ hôi hột.
Sắp không diễn nổi nữa rồi!
- Được rồi, cô, đi theo tôi.
Cô bé con đưa tay chỉ vào Lâm Khả.
Ồ, tôi?
Lâm Khả có chút giật mình.
Nhưng vẫn đi tới.
Cô bé con kia đưa tay nắm lấy tay của Lâm Khả.
Lắc lắc.
Tìm nha tìm nha tìm được bạn rồi…
- Tôi vừa nhìn thấy cô đã cảm thấy rất thân thiết.
- Đa tạ đại nhân thương yêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận