Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 581: Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ (2)

Nhưng lúc này, chúng nó thực sự xuất hiện, lại đang điên cuồng mà tan rã trái tim của chính mình.
Anh ta cho rằng mình đã làm tốt tất cả, sắp xếp xong xuôi tất cả.
Trần nhà, trong tường kép.
Thật ra còn có hậu thủ chân chính.
Chẳng qua.
Cậu ta chưa dùng.
Quá trình tính kế, cũng tính kế tới lúc thành công.
Nhưng sau khi thành công, cậu ta không suy nghĩ nhiều, trên thực tế, phần lớn người đều sẽ không tính toán nhiều sau khi chuyện thành công.
Khi bạn đang ở đây đưa mắt nhìn vực sâu, vực sâu cũng đang nhìn chằm chằm bạn.
Khi bạn có ý đồ xây dựng liên hệ với hải thần, thu được lực lượng từ chỗ hải thần.
Dòng suy nghĩ của hải thần.
Tư tưởng của hải thần.
Cũng sẽ tự nhiên mà bắt đầu đã đạt thành đồng cảm nhất định với bạn.
Một bên là yêu quái tu hành tồn tại rất nhiều giáp.
Một bên là thanh niên mới hai mươi lăm hai mươi sáu.
Tới cùng, ai có thể ảnh hưởng tới ai nhiều hơn một chút.
Thật ra không cần suy đoán.
Hứa Thanh Lãng có chút cứng rắn tiếp tục nhìn mọi thứ nơi này.
Nơi này có chứa hồi ức ấm áp nhất của cậu ta.
Nhưng lúc này.
Đáy lòng cậu ta lại có xung động muốn đập vỡ, hủy diệt hết thảy nơi này.
Đáy lòng có âm thanh.
Đang không ngừng hô hoán cậu ta.
Trong đầu.
Những hình ảnh chua xoát cậu ta đã trải qua từ nhỏ đến lớn như thước phim tua chậm, đang không ngừng lặp lại trong đầu cậu ta.
Nó đang phủ định quá khứ của mình.
Nó đang phê phán hiện tại của mình.
Nó đang bóp méo tương lai của mình.
Nó.
Đang đồng hóa chính mình!
Có chút sợ.
Lại không biết làm sao.
Hứa Thanh Lãng tìm được di động, cậu ta muốn gọi điện thoại, nhưng mới vừa cầm di động vào tay, di động lại bị cậu ta hung tợn đập lên mặt đất!
- Bốp!
Di động.
Chia năm xẻ bảy.
- A a a a!!!!
Hứa Thanh Lãng ôm đầu.
Ngồi chồm hổm trên mặt đất.
Một người đàn ông, một người đàn ông mờ mịt, một người đàn ông đẹp mắt, một người đàn ông sợ hãi...
Không biết ngồi xổm bao lâu.
Hứa Thanh Lãng lại từ từ đứng lên.
Đột nhiên cậu ta cảm thấy thật áp lực.
Đợi trong không gian chật hẹp này.
Cậu ta cảm thấy không thể thở nổi.
Thậm chí ngay cả mặt đất cứng rắn này cũng khiến cậu ta bài xích vô cùng.
Cậu ta đã không cách nào tập trung tinh lực để tự hỏi.
Rốt cuộc mình đã thành công hay là thất bại?
Hay hoặc là.
Cái gọi là thành công, thật ra cũng là một loại thất bại?
Vị sư phó kia của Hứa Thanh Lãng vốn không phải nhân vật đoan chính, ông ta cực đoan, ông ta điên cuồng, ông ta như một người điên, điên từ đầu tới chân.
Nếu không phải một đêm kia, ông ta gặp được ông chủ Châu đã thức tỉnh doanh câu.
Mọi người trong phòng sách đều sẽ bị ông ta tinh lọc, giết sạch.
Loại đạo thống do người điên này lưu lại.
Thật ra cũng là nhất mạch tương thừa.
Hứa Thanh Lãng tự học, tự nghiên cứu, thật ra kết quả là, dường như cậu ta và người sư phụ mà cậu ta thống hận nhất đã đi lên cùng một con đường.
Có lẽ.
Không lâu sau.
Thế giới này sẽ không còn Hứa Thanh Lãng,
Mà nhiều thêm một bao tay trắng chỉ thuộc về hải thần.
Kết cục của Hứa Thanh Lãng.
Rất có thể sẽ giống như đúc người phụ nữ đã chết trong ngực cậu ta kia.
Ở trên đại dương bao la.
Cho dù là lão thuyền trưởng kinh nghiệm phong phú nhất cũng có thể mất phương hướng.
Huống chi là một người trẻ tuổi không hề có kinh nghiệm gì?
Lảo đảo chạy ra khỏi tiệm mì.
Cậu ta không biết mình muốn đi đâu.
Thậm chí còn không biết bước tiếp theo chân mình sẽ bước đi đâu.
- Ào ào!!!!
Cửa cuốn bị giật lại.
Hứa Thanh Lãng hơi nghi hoặc một chút mà quay đầu.
Sát vách, trong phòng đọc sách sớm đã bị bỏ hoang rất lâu, cửa bị người mở ra từ bên trong.
Châu Trạch đứng ở cửa, trên vai là một gương mặt khá bẩn.
Chống nạnh.
Thở dốc.
Không kiên nhẫn.
Ông chủ Châu cảm thán nói:
- Tổng vệ sinh mệt mỏi quá.
Hứa Thanh Lãng đứng bất động ở nơi đó.
Tại sao anh lại ở chỗ này?
Anh.
Rất quen thuộc.
Anh ta là ai?
Vì sao bản thân mình không nhớ gì cả?
Không đúng.
Anh.
Nhất định là người quen của mình, chắc chắn mình có quen biết!
- Lão Hứa à, cậu về nhà ra mắt ông bà cũng không nói tôi, tiệm này của tôi cũng gần một năm không có người ở, bẩn tới không ra hình ra dáng. Mới vừa rồi tôi vất vả lắm mới lau sạch một lần, nhưng mệt chết tôi.
Hứa Thanh Lãng theo bản năng gật đầu.
Đúng vậy.
Đối với một người quanh năm thích nằm một chỗ phơi nắng như anh.
Chuyện quét tước vệ sinh.
Khẳng định rất mệt mỏi.
Hứa Thanh Lãng nhắm mắt lại, trong cổ họng phát ra tiếng thống khổ, như một người say rượu đang từ từ mà khôi phục ý thức.
Đau quá.
Rất thống khổ.
- Lão Hứa, tôi đói, làm chút gì ăn đi, quy củ cũ, ký sổ.
Hết mưa rồi.
Trời cũng sắp sáng.
Châu Trạch dứt khoát bưng hai chiếc ghế nhựa từ trong phòng sách của chính mình ra.
Bản thân anh trực tiếp ngồi trên ghế.
Giống như ông cụ.
Hai tay khoanh trước ngực.
Chờ đợi mặt trời mọc.
Sau đó lung la lung lay.
Phơi nắng.
Rất tươi đẹp, đẹp tới gào thét!
- Tốt.
Hứa Thanh Lãng cắn răng, đau đầu quá, thật mơ hồ, như mới vừa rồi bị người cầm búa, hung tợn đập một đập.
Cậu ta trở lại quán của mình, đi vào phòng bếp.
Đồ ăn mua tối hôm qua còn chưa dùng hết, trong nồi cơm điện còn cơm, nhưng đã nguội.
Đại khái mà nhìn một chút.
Sau đó cậu ta vừa đỡ cái trán đau đớn khó nhịn.
Vừa như mộng du.
Mở bình ga lên.
Châm lửa.
Rót dầu.
Đầu tiên là cơm chiên trứng.
Sau đó là hai món ăn kèm với cơm.
Trong lúc nấu cơm, đã vài lần cậu ta thiếu chút nữa ngã sấp trong phòng bếp, cả người như con lật đật, không ngã, lại để trái tim người ta cứ luôn nhấc lên.
- Cơm... Đồ ăn...
Châu Trạch vẫn đang ngồi trên ghế dựa bằng nhựa.
Cũng giống với bản thân anh khi mới vừa tới đây.
Khi đó mặt trăng cũng lay động, người cũng bàng hoàng.
Mỗi ngày an vị trong tiệm sách.
Rất ít khi đi ra ngoài.
Cũng lười đi ra ngoài.
Như một đứa trẻ sơ sinh, hơi hiếu kỳ đối với chuyện bên ngoài, nhưng càng nhiều hơn vẫn là sợ hãi.
Cơm chiên trứng đã được bưng lên, còn có hai món ăn sáng được đặt trên chiếc ghế nhựa thứ hai.
Đũa, muôi, cũng đều được đưa tới.
Châu Trạch cầm đũa lên, nhẹ nhàng chà xát.
Hứa Thanh Lãng nghiêng người dựa vào khung cửa, ánh mắt tự do, dường như cậu ta đã hiểu rõ rất nhiều, nhưng còn rất nhiều điểm không rõ.
Châu Trạch gắp đồ ăn.
Đưa vào trong miệng.
- Ọe...
Ngực phập phồng một trận.
Cảm giác chán ghét mãnh liệt kéo tới.
Châu Trạch há mồm.
Phun đồ ăn trong miệng ra.
Đã lâu, rất lâu, từ sau khi có hoa bỉ ngạn, dường như bản thân mình đã quên mất cảm giác sợ hãi chi phối khi ăn ngày ba bữa ngày trước.
Hứa Thanh Lãng đang ở bên cạnh nhíu nhíu mày.
Đồ ăn mình làm.
Khó ăn như vậy sao?
Mặc dù khi mình nấu ăn quả thật có chút không yên lòng.
Nhưng thực sự khó ăn như vậy sao?
- Lão Hứa à.
Châu Trạch hô lên.
Hứa Thanh Lãng không đáp lại.
- Hứa nương nương?
Châu Trạch lại hô lên.
Hứa Thanh Lãng vẫn không động.
Châu Trạch không nhịn được.
Cầm phần đuôi chiếc đũa chọc chọc vào chân Hứa Thanh Lãng.
Một bên hít sâu nói:
- Có dấm chua không?
Hứa Thanh Lãng gật đầu.
Đi vào.
Cầm một lọ dấm chua ra.
Đưa cho Châu Trạch.
Châu Trạch nhớ lại lúc bản thân mới vừa trở về.
Mỗi lần ăn cơm đều phải uống nửa chai dấm chua, lại thừa dịp dạ dày co quắp một trận, mãnh liệt ăn mấy ngụm cơm, một ngày ba bữa vẫn luôn được anh đối phó cho qua như vậy.
Xoay nắp bình dấm chua.
Uống một hớp lớn.
Vừa mới chuẩn bị nuốt xuống thì.
Bỗng nhiên Châu Trạch trực tiếp.
- Phốc!
Một ngụm dấm chua.
Đều bị anh phun ra ngoài.
Châu Trạch hơi xấu hổ.
Từ tiết kiệm tới xa xỉ thì dễ, nhưng muốn từ xa xỉ tới tiết kiệm lại rất khó.
Sống dễ chịu lâu rồi.
Thực sự không thích ứng được tháng ngày phải dựa vào dấm chua nuốt cơm trước đây.
- Ha ha.
Bên cạnh.
Hứa Thanh Lãng vẫn im lặng không nói bỗng nhiên nở nụ cười.
Châu Trạch lắc đầu, tiếp tục nhìn bình dấm chua trong tay.
Trong lòng.
Đang tiên nhân giao chiến.
Đột nhiên.
Một ly thủy tinh đặt trước mặt mình.
Trong ly là chất lỏng màu xanh lam.
Tản ra vị chua và vị ngọt.
Mùi vị kia.
Rất quen thuộc.
Nước ô mai chua!
Châu Trạch cầm lấy nước ô mai chua trước mặt.
Xem đi xem lại.
Ngẩng đầu.
Nhìn về phía Hứa Thanh Lãng bên cạnh, nói:
- Anh còn nhớ rõ? Trong tiệm còn hàng dự trữ sao? Tôi chưa từng nhìn thấy mà?
- Nhớ kỹ.
Hứa Thanh Lãng trả lời.
Lúc này.
Trong đôi mắt cậu ta, màu xanh đã tại chậm rãi rút đi, ngay cả con ngươi có chút chia ra cũng bắt đầu phục hồi như cũ.
- Tôi nghĩ anh đã quên, đã lâu không uống.
Châu Trạch cảm khái nói.
- Tôi tưởng anh quên. - Hứa Thanh Lãng ngồi xổm một chút, dùng giọng nhỏ hơn nói: - Tôi vẫn luôn nhưỡng nó.
Châu Trạch rút băng ghế nhựa dưới người ra.
Dứt khoát dựa vào tường ngồi xuống.
Đối với một người bị bệnh sạch sẽ, ngay cả ga trải giường cũng phải thay một ngày hai lần.
Khi làm hành động này thì.
Lại có vẻ rất tự nhiên.
Đưa tay.
Kéo cổ tay Hứa Thanh Lãng.
- Ngồi xuống.
Hứa Thanh Lãng không nhúc nhích.
Châu Trạch lại kéo một lần, dùng chút khí lực.
- Ngồi xuống đi.
Hứa Thanh Lãng ngồi xuống.
Hai người đàn ông.
Dưới trời sáng tờ mờ.
Cùng nhau dựa vào mặt tường, nhìn về phía đường cái.
Châu Trạch đưa tay vỗ vỗ bờ vai mình, nói: - Cho anh mượn vai dựa?
Hứa Thanh Lãng liếc qua Châu Trạch, nói: - Có thể không chán ghét không?
- Tôi đang trả lại nhân tình cho anh.
Châu Trạch nở nụ cười, tiếp tục nói:
- Còn nhớ rõ ngày đó, khi tôi biết mình bị tên Từ Nhạc kia thuê sát thủ giết chết, cũng giống như anh lúc trước, tôi ôm đầu, quỳ gối phía sau quầy phòng đọc sách.
- Khi đó.
- Vừa lúc anh đi tới.
- Anh tới làm gì?
- Tôi nói với anh.
- Con mẹ nó anh rất chán ghét, lại có thể kéo tôi vào trong lòng anh!
- Lúc đó tôi đã chán ghét muốn chết, mả mẹ nó!
Hứa Thanh Lãng ngẩng đầu lên.
Cậu ta nhớ kỹ ngày đó.
- Lúc đó tôi đã nghĩ, mẹ nó, sau này tôi cũng phải tìm cơ hội ôm anh một lần, để cho anh thể nghiệm cảm giác chán ghét khi bị cưỡng ép làm gay này.
Nói xong.
Châu Trạch đưa tay.
Rất cậy mạnh mà ôm lấy bả vai Hứa Thanh Lãng.
- Lão Hứa à, thành thật mà nói, cậu cứ thành thành thực thực mà làm cơm cũng rất tốt, đừng nghe lão An nói vớ vẩn, ngay từ đầu con hàng này vẫn luôn đánh máu gà cho toàn bộ người trong tiệm.
- Kết quả hiện tại chính bản thân anh ta lại héo xuống.
- Có ăn có ngủ, lập tức đọa lạc hủ hóa.
- Ông ta sẽ còn trở lại, ông ta đã từng nói.
Bỗng nhiên Hứa Thanh Lãng mở miệng nói.
Châu Trạch há miệng.
Anh biết Hứa Thanh Lãng nói tới ai.
Chính là người đã giết cha mẹ lão Hứa... Sư phụ cậu ta.
Không phản đối.
Châu Trạch dứt khoát uống một ngụm nước ô mai chua.
Hí!
Hư hết rồi.
Nhưng.
Sảng khoái...
- Tôi không muốn lần sau khi ông ta trở về, tôi còn đứng sau lưng mọi người, thực sự không muốn.
Hứa Thanh Lãng tự lẩm bẩm.
- Ừm. - Châu Trạch gật đầu, loại tâm tình này, anh có thể hiểu được.
Muốn trách chỉ có thể trách sư phụ của lão Hứa, con hàng này đã điên tới cảnh giới nhất định, thù này giống như boss trong game online, không chỉ có thể quét một cái, còn có thể quét lần thứ hai, thứ ba.
Ông ta đã từng nói ông ta sẽ trở lại.
Thật ra mỗi khi nhìn thấy tin tức tương tự, trong lòng Châu Trạch lại phát ra một tiếng thở dài.
Cảm thấy ngày sư phụ của Hứa Thanh Lãng tái xuất, bởi vì những tin tức này mà không ngừng rút ngắn.
- Nói chung, cảm ơn anh.
Hứa Thanh Lãng cười cười, màu xanh trong mắt cậu ta đã hoàn toàn tiêu tán, con ngươi cũng khôi phục nguyên dạng, hít sâu một hơi, sảng khoái tinh thần.
Châu Trạch đưa nước ô mai chua cho Hứa Thanh Lãng, nói:
- Anh cũng uống một ngụm?
Hứa Thanh Lãng lắc đầu.
- Chính anh cất, uống rất ngon. - Châu Trạch khuyến khích nói.
Hứa Thanh Lãng rất kiên quyết tiếp tục lắc đầu.
- Này, này, này, ngay cả thứ đồ anh tạo ra anh cũng không uống, lúc đầu tôi còn uống lâu như vậy, trong lòng hơi sợ.
- Lão Châu à, anh biết trước đây khi tôi nhưỡng cái này, trong lòng tôi đã nghĩ gì không?
- Cái gì?
- Xem lão tử có thể chua chết anh không!
- ... ... - Châu Trạch.
- Sau đó tôi tuyệt vọng, tôi sửa lại phối phương, vì tăng cao khả năng ăn mòn mà không tiếc tất cả, vắt hết tâm trí, nhưng anh lại uống đến nghiền.
- Lúc đó tôi chỉ nghĩ, bản thân anh đúng là một đầu gia súc.
- Ha ha.
Châu Trạch nở nụ cười.
Mặc dù nói như vậy.
Nhưng trong một đoạn thời gian rất dài lúc ấy, nếu không có nước ô mai chua của Hứa Thanh Lãng.
Phỏng chừng bản thân Châu Trạch đã sớm sụp đổ vì dinh dưỡng không đầy đủ.
- Có thuốc không? Tôi hết thuốc rồi. - Châu Trạch hỏi.
Hứa Thanh Lãng sờ sờ túi tiền, lấy thuốc ra, tự rút cho bản thân mình một điếu, sau đó đưa cho Châu Trạch một điếu.
Hai điếu thuốc được châm lửa.
Châu Trạch hít sâu một hơi.
Chậm rãi phun ra vòng khói.
Mím môi, nói:
- Hút xong điếu thuốc này, chúng ta trở về đi, bọn họ sắp tỉnh, chờ anh làm điểm tâm đấy.
Hứa Thanh Lãng gạt bỏ tàn thuốc.
Gật đầu.
- Được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận