Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 863: Nhân lúc còn nóng mà ăn! (1)

Thật ra.
Trong đầu Châu Trạch thực sự nghĩ tới.
Nếu Oanh Oanh ở chỗ này.
Liệu ta.
Có đi không?
Dũng sĩ đấu ác long cứu công chúa tất nhiên rất duy mỹ, nhưng chính như trước đây lão đạo đã từng nói, kỹ thuật của công chúa còn kém xa “mấy cô em”.
Mỗi người đều ích kỷ, ông chủ Châu cũng không phủ nhận điểm này, trên thực tế, trong lịch sử có rất nhiều anh hùng, sở dĩ bọn họ là anh hùng cũng không phải vì bọn họ từng nghĩ tới cái gì, mà là vì bọn họ đã từng làm chuyện gì.
Đây là điểm khác biệt trên mặt bản chất giữa anh hùng và anh hùng bàn phím.
Ai nói anh hùng trước khi đi lên không sợ chết? Có lẽ bọn họ cũng từng nghĩ tới việc lùi bước và chạy trốn.
Nếu lấy hiệu sách này ra để nói, dù sao cũng vẫn luôn thua lỗ, lỗ thì lỗ đi?
Nào có cái gì gọi là, dừng lại đúng lúc, tránh thua lỗ?
Bản thân mình vì phát huy hơi thở thư hương cho Phố Nam mà đã lỗ vốn lâu như vậy, cũng nên để người khác tới tiếp bàn, đúng không?
Đương nhiên.
Đây cũng chỉ là ngẫm lại.
Châu Trạch biết mình có đam mê sưu tầm nghiêm trọng, xuất thân đời trước khiến anh sợ "nghèo".
Thành viên nòng cốt bản thân mình vất vả lắm mới có thể móc nối được, thuộc hạ bản thân mình vơ vét tới, hoàn cảnh sinh hoạt đã gắn bó với bản thân mình.
Thoáng cái đều bị mất?
Tim.
Đau nhức tới không thể thở nổi.
Hứa Thanh Lãng lại một chút cũng không do dự, thu dọn một số thứ xong trực tiếp lái xe của cậu ta ra.
Lần trước, trong vụ nổ tung, xe của lão Hứa đã bị báo hỏng, mới vừa đổi lại một chiếc Mazda SUV, chừng hai mươi vạn.
Vốn muốn đổi một chiếc xe sang, lúc trên đường đi Vân Nam cậu ta còn từng hàn huyên rất lâu về xe cộ với luật sư An, Oanh Oanh cũng gia nhập vào.
Chỉ có điều vừa rồi giá nhà giảm đi.
Hai mươi mấy căn hộ.
Tính toán sơ về tổn thất trên giấy, lão Hứa đã trực tiếp tổn thất một chiếc Maserati.
Cho nên cậu ta hạ thấp tiêu chuẩn mua xe xuống còn cái này.
Chẳng qua dùng lời lão Hứa nói đến nói, cậu ta có đủ lòng tin với giá nhà, tin tưởng tăng trở lại chỉ là chuyện nửa phút.
Chờ đến lúc đó lại đổi xe.
Xe ngừng trước mặt mình, Châu Trạch theo thói quen mở cửa xe, lên xe, nhắm mắt ngồi phía sau xe.
Oanh Oanh cũng lên xe, ngồi bên cạnh Châu Trạch.
"Bản đồ Baidu sẽ mở liên tục để chỉ hướng cho ngài, ngày sương mù lái xe, mời mở đèn xe...
Các dũng sĩ xuất phát!
... ... ...
Hiện tại Lão Trương rất gấp, bởi vì anh ta phát hiện cho dù mình có chuyển như thế nào cũng không thể thoát khỏi tầng trệt này, anh ta cũng hiểu, hẳn là mình đã gặp phải thứ cùng loại với quỷ đánh tường.
Đến lúc này, lão Trương mới cảm nhận được cảm giác vô lực sâu đậm kia.
Mặc kệ ở nơi nào, mặc kệ ở quần thể nào, nếu như ngươi biến thành người cản trở, cho dù trên mặt ngươi có tươi cười xán lạn tới cỡ nào cũng chỉ là màu sắc tự vệ mà thôi.
Lão Trương rất suy sụp.
Anh ta rất muốn trực tiếp nhảy từ nơi này xuống.
Nhưng anh ta biết mình không phải loại "siêu nhân" như đám người ông chủ.
Quan trọng nhất là.
Nhảy xuống có ý nghĩa gì?
Thành công phá hủy quỷ đánh tường, sau đó bản thân mình té chết?
Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy rất ngu.
Lão Trương ngồi xuống bậc thang.
Di động vẫn đang không có tín hiệu.
Anh ta mím môi.
Thở dài.
Thật ra, không phải anh ta chưa từng nghĩ tới chuyện đi học một số thứ gì đó, anh ta khác với tên cá muối Châu Trạch kia.
Trước đây tiểu loli từng định dạy cho Châu Trạch một số phương pháp tu luyện của quỷ sai.
Châu Trạch trực tiếp bịt lỗ tai.
Không nghe không nghe Bồ Tát niệm kinh.
Lão Trương là một người có lòng cầu tiến.
Anh ta nguyện ý vừa hoàn thành công việc cảnh sát của bản thân mình, đồng thời lại đi học một chút thủ đoạn của quỷ sai, cho dù chỉ học được một chút da lông thôi cũng tốt.
Anh ta nói ý nghĩ này với Châu Trạch.
Lại bị Châu Trạch trực tiếp cự tuyệt.
Bởi vì ông chủ Châu rất rõ ràng, có một số năng lực của quỷ sai là sau này mới học tập được, nhưng năng lực ban đầu của mọi người lại lấy được từ địa ngục.
Bản thân Châu Trạch ban đầu cũng từng lắc lư ở địa ngục, không gặp phải đè ép và cực hình tàn khốc, lão Trương lại càng không thể chịu nổi hơn mình, là vì bản thân mình khiến lão Trương còn chưa từng xuống địa ngục bao giờ.
Trừ phi bạn để lão Trương đi làm quỷ, đi con đường quỷ tu.
Nhưng làm vậy lại không tránh được phải lợi dụng một số thủ đoạn thương thiên hại lý.
Cho nên, ý kiến của ông chủ Châu là,
Lão Trương a.
Anh cứ tiếp tục chịu trách nhiệm "xinh đẹp như hoa" của anh.
Làm tốt cảnh sát nhân dân của anh.
Chuyện còn lại.
Tôi cũng không cần anh nhọc lòng.
Mối tình cá nước giữa cảnh dân lại được thuyết minh một cách cực kỳ hoàn mỹ trong phòng sách.
- Rất bất đắc dĩ đúng không?
Giọng nói của ông lão truyền đến từ phía sau lão Trương.
Lão Trương nghiêng người sang, nhìn lão đầu, anh ta hơi căng thẳng, nhưng còn không đến mức thất thố.
Ông lão lại tự nhiên ngồi xuống trên bậc thang bên cạnh lão Trương.
Qua hồi lâu.
Nặng nề nói:
- Anh là cảnh sát tốt.
Lão Trương lại cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh, anh ta biết một chút chuyện về sư phụ của Hứa Thanh Lãng, cho nên đối với vị trước mắt, anh ta vẫn luôn mang theo cảm giác kiêng kỵ thật sâu.
- Anh cũng không bị mù, không cần giả mù, tôi có thể nhìn ra, tôi cũng rất vui mừng.
Lão Trương đang chần chờ, người khác đã khen chính mình như thế rồi, bản thân mình có nên đáp lại một tiếng "cảm ơn" không?
- Không cần nói cảm ơn, tôi muốn giết anh, anh cũng không cần phải cảm ơn tôi.
- Ah. Lão Trương cũng gật đầu, trong đầu đã hiểu rõ, ông lão bên cạnh lại ngồi thẳng người.
- Anh nói xem, nếu như tất cả mọi người trên thế giới này đều giống như anh, mắt không bị mù thì tốt biết bao nhiêu?
- Cái này rất khó.
- Đúng vậy, rất khó, cho nên tôi rất muốn chết, nhưng cũng rất khó.
Cho nên.
Ông đang khoe khoang với tôi sao?
- Coi như là tôi đời trước, thật ra cũng đã từng thỏa hiệp, cũng từng khéo đưa đẩy, cũng từng có sự cố, kiên trì, đơn giản là vì một chút điểm mấu chốt cuối cùng của mình mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận