Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 896: Tham vọng của tiểu An tử (2)

Luật sư An gật đầu một cái, tiếp tục trầm tư.
Sau đó, anh ta lại mở mắt ra, thân thể khẽ nghiêng về phía trước, ánh mắt nhìn xuống dưới, sao, thực sự cao, tên họ Tôn kia, sau khi nhảy xuống, hẳn là rất thê thảm đi?
Luật sư An nhún vai một cái, đang lúc anh chuẩn bị thu người lại thì, lại nhìn thấy dưới lầu vị trí phía bên cửa sổ của một tầng lầu, treo một con búp bê.
Một con búp bê toàn thân mặc váy màu đỏ, dường như là bị cố định ở trên cửa sổ, bởi vì ở trên tầng cao gió lớn, búp bê không ngừng bị gió thổi bay, nhưng vẫn không rơi xuống.
Luật sư An lập tức xoay người, đi xuống lầu, nhanh chóng đi lên trên cầu thang.
Lão Trương đi theo sau lưng anh ta, muốn hỏi có phải là Luật sư An phát hiện điều gì hay không, nhưng thấy dáng vẻ Luật sư An vội vã như thế, cũng không hỏi, chẳng qua là theo ở phía sau.
Toàn bộ vòng cảnh sát, có thể điều động quỷ sai đến tra án giúp như ông, phỏng chừng cũng chỉ có một mình ông đây, cho nên, hắn không thể nào xem người trong tiệm sách như thuộc cấp của mình mà đối đãi được.
Huống chi, bản thân ông cũng coi như là thuộc hạ của tiệm sách.
Luật sư An dựa theo trong phương hướng trong trí nhớ đi tới tầng mười hai, đi tới trước cửa, đây cũng là một phòng làm việc, nhưng rõ ràng không có ai làm việc ở đây, cách cánh cửa thủy tinh có thể nhìn thấy bên trong chất đầy đồ lặt vặt.
Luật sư An nhìn thấy sau lưng chỉ có lão Trương theo tới, lân cận cũng không theo dõi, dứt khoát dùng bạch cốt thủ của mình trực tiếp cạy mở khóa cửa, đẩy cửa ra, đi vào.
Cửa sổ của phòng chứa đồ để mở, cửa sổ là cái loại cửa sổ đẩy kiểu cũ rất truyền thống, con búp bê mặc váy màu đỏ đó bị người ta dùng sợi dây trói thân thể cố định ở vị trí xó xỉnh ở trên đầu phía bên trái của sửa sổ, gió nổi lên, rung lên, giống như là đang khiêu vũ.
Chờ nhích tới gần, Luật sư An mới phát hiện phong cách vẽ con búp bê này rất đặc biệt.
Con mắt rất lớn, hơn nữa không phải là nữ tính, mặc dù phía sau có mái tóc dài màu nâu, nhưng trên mặt lại treo hai sợi ria mép.
Cái này đặc biệt nha, là một con búp bê con trai!
- Có gì dị thường sao?
Lão Trương cảm giác bản thân giống như Nguyên Phương, vẫn luôn trả lời.
Nhưng ông lại không thể không làm như vậy, bởi vì ông hiểu rõ, vào lúc gặp phải một số tình huống bất thường, kinh nghiệm tích lũy được trong hai mươi năm làm hình cảnh của ông đây, thực sự không có tác dụng gì.
Luật sư An đưa tay chỉ vào con búp bê này, ngón tay đang run rẩy, biểu cảm rất kích động!
Lão Trương lập tức cũng kích động theo, hỏi theo: - Nó, nó, nó, Nó thật xấu xí nha!
- ... - Lão Trương.
...
- Ai. - Luật sư An nắm đũa, có chút ưu thương, nhìn đến hộp cơm ở trước mặt, chỉ cảm thấy thật sự thiệt thòi.
- Tôi còn tưởng rằng hôm nay trở lại, có thể ăn cơm lão Hứa làm nữa chứ, ai.
Lão Trương ngồi xổm ở cửa, vừa lùa cơm vừa nhìn ra bên ngoài.
Thật ra thì ông có quyền lên tiếng nhất rồi, bởi vì đoạn thời gian rất dài lúc trước, ông luôn lựa chọn thời gian thích hợp vừa vặn đi tới tiệm sách sau đó trùng hợp ngồi xuống cầm đũa lên.
- Khi nào thì chúng ta đi?
Lão Trương lùa hết một miếng cơm cuối cùng, lại nắm trên ngón tay một hạt cơm đưa vào trong miệng, hỏi.
- Làm sao, ông vội trở về? - Luật sư An có chút hiếu kỳ địa hỏi.
- Tôi muốn đến bệnh viện một chuyến.
- Há, ha ha ha. - Luật sư An cười lạnh một tiếng,
- May cho ông gặp phải là ông chủ này của chúng ta.
Lão Trương cười xấu hổ cười, cúi đầu xuống.
- Chuyện ở trận chiến lần trước tôi cũng đã nghe nói, thật ra thì nếu tôi ở đây, cũng không giúp được gì, nhưng dù sao cũng đã qua, sóng to gió lớn gì cũng đã thấy rất nhiều, người cũng tưởng thành hơn.
Sau đó Lão Trương lúng túng gật đầu, anh lớn tuổi, anh nói anh nói đi.
- Thật ra thì, có lúc tôi cũng thật may mắn, coi như lúc trước bị bọn đòi nợ chém chết đi, cũng chỉ là tôi tài nghệ không bằng người, chém không lại người khác. Hơn nữa, cha tôi đã làm rất khá, ông ấy thực sự giúp tôi rất nhiều.
- Hửm? Cha của anh không phải là phá sản sao?
- Đúng vậy, nếu như ông ấy không phá sản, ước chừng là tôi đã gia nhập Hoàng Phố khóa 23 rồi.
- Hoàng Phố khóa 23?
Lão Trương bấm ngón tay bắt đầu tính.
- Đâu chỉ như vậy, 49 tuổi.
Luật sư An cầm lấy lon Coca ở trên bàn uống một hớp lớn, sau đó chợt vỗ vào trên bàn, nói: - Thiếu chút nữa lão tử đã vào Quốc Dân Đảng hồi 49 tuổi!
- A. - Lão Trương mặt nghẹn đến đỏ bừng, dùng sức nhịn được không cười, nói: - Vậy thật may mắn.
- Buồn cười thì cứ cười, bản thân tôi hiện tại cũng muốn cười, cha tôi liều mạng không để cho tôi đi lầm đường, cũng làm đến mức này rồi, kết quả tôi còn không có ý chí tiến thủ, ai.
- Đáng thương lòng cha mẹ trong thiên hạ a.
- Ông có thể qua loa lấy lệ chân thành hơn một chút được hay không?
- Xin lỗi.
Luật sư An buông hộp cơm xuống, đi tới bên cạnh lão Trương, cũng ngồi chồm hổm xuống, nói:
- Thật ra thì đi, tôi cùng ông chủ rất nhất trí với cái nhìn của ông, ông thì sao, vẫn làm cảnh sát tốt bụng của ông là được rồi. bên trong bình thường lộ ra sự vĩ đại, lão Trương, người tốt sẽ có báo đáp. Ông không phải là một ví dụ hay sao.
- Ừ...
- Ông rất may mắn nha, thật ra thì tôi cũng rất may mắn, thực sự. Tôi con mẹ nó bây giờ thực sự muốn trở về Địa Ngục, cắm nén nhang cho mấy Vương bát đản lúc trước đã đuổi đánh lão tử, tước đoạt giấy tờ thân phận của lão tử, thậm chí còn đuổi giết lão tử! Không, tôi đều có thể dập đầu với bọn họ, thật muốn cám ơn bọn họ nha, thật tâm thật ý cám ơn bọn họ, nếu không ở đâu mà có được cơ hội này? Bọn họ, nhưng là cha mẹ tái sinh của tôi nha!
- Một chủ nhân của U Minh chi hải, một tên hư hư thực thực là hóa thân nhân gian của Thái Sơn Phủ Quân, tôi cmn đỉnh nha, hai cái đùi to đồng thời ôm được hết, nếu vẫn không thể ôm ra được manh mối, chính tôi cũng phải tìm khối đậu hủ đập đầu chết đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận