Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1329: Minh tu Sạn đạo, ám độ Trần Thương (2)

Quỷ cũng không phải mãi mãi không chết, cho dù là đã thành quan sai cũng tương tự như vậy, tuy linh hồn tồn tại được thời gian lâu hơn so với nhục thân, nhưng cũng không thể thoát được vòng tuần hoàn vậy.
Nhưng cuộc đời không kéo dài đến trăm năm ở dương gian, đều sẽ rất dễ dàng xuất hiện tình huống bên trên có hố mà bên dưới không có chỗ leo lên, tình huống của phía bên âm ti lại còn nghiêm trọng hơn.
- Grào!
Tiếng gầm thét giận dữ.
Cắt đứt suy nghĩ của Phùng Tứ.
Anh ta nhìn thấy ở tình huống trước mắt.
Hầu Tử màu đen kia bỗng nhiên nhảy bật lên đến một độ cao kinh khủng còn cao gấp đôi so với trước kia.
Giờ khắc này.
Dường như chỉ cần con Hầu Tử này tình nguyện.
Nó có thể tự tay bắt lấy vầng huyết nguyệt ở trên bầu trời kia xuống.
Nó đã làm được.
Nó bắt được con Côn kia.
Côn phát ra một tiếng thét to.
Đột ngột bị ép buộc kéo từ trên trời xuống.
Sau đó bị con Hầu Tử màu đen kia hung hăng đặt ở dưới chân.
- Ầm!
Hầu Tử màu đen há miệng.
Lộ ra răng nanh sắc bén kinh khủng kia.
Bắt đầu điên cuồng cắn xé Côn ở bên dưới.
Máu của Côn màu vàng.
Dưới sự ngấu nghiến kinh khủng này.
Cơ thể của nó bắt đầu nhanh chóng vỡ vụn.
Từng sợi Phật Quang không trọn vẹn bắt đầu tiết ra ngoài.
Trong một lúc.
Hoa quang bắn ra bốn phía.
Khung cảnh này, thật đẹp.
Nhưng cũng ẩn chứa một loại than khóc và thê lương.
- Grào!
Hầu Tử màu đen, sau khi xé nát con Côn này.
Hai tay giơ lên.
Dùng sức đập ở mặt đất.
Mà những con hung thú còn sót lại giống như nhận được mệnh lệnh, trở nên càng tàn bạo hơn so với trước kia, trong chủ thành, hoàn toàn lâm vào cục diện hỗn loạn.
Cũng nhưng vào lúc này.
Ở hướng tây bắc.
Một ngọn cờ lớn được dựng lên.
Đó là cờ của Tần Quảng vương.
Pháp Thân uy nghiêm hùng vĩ xuất hiện trên bầu trời ở hướng tây bắc.
Mang theo khí thế bàng bạc mặc sức hoành hành!
Diêm La.
Ra tay!
Hầu Tử màu đen lau mép một cái.
Đứng lên.
Cơ thể hơi ngồi xổm xuống.
Cẩn thận chuẩn bị cho động tác xông tới trước.
Nó như thể không có cảm xúc sợ hãi, cũng không có cảm giác sợ hãi.
Có lẽ.
Sân khấu thực sự đã khác rồi, thời đại cũng thực sự đã khác rồi.
Năm đó.
Nó theo Đệ nhất trấn áp các lộ cự bá của địa ngục, có thể nói là phong hoa tuyệt đại, bất khả chiến bại, nhưng hiện tại…
Chỉ có thể nói.
Rất nhiều thứ đều đã thay đổi.
Thứ không thay đổi.
Chỉ có bản thân nó mà thôi.
Nó vồ tới.
Nó xông tới.
Xông về phía Diêm La cao cao tại thượng.
Giơ nắm đấm của mình lên!
Phùng Tứ lặng lẽ đứng lên, anh ta cảm giác hẳn là bản thân nên đi ra làm chút gì đó, dĩ nhiên, anh ta biết rõ chắc chắn bản thân không có năng lực có thể xoay chuyển cục diện gì đó, nhưng anh ta cần phải lộ mặt một chút, lừa gạt cảm giác tồn tại.
Nếu như ý chí của Bồ Tát đã tới.
Phía bên Diêm La cũng có một vị xuất thủ, khung cảnh hỗn loạn này, cũng nên đến lúc phải kết thúc rồi.
Chẳng qua là.
Đúng lúc này.
Phùng Tứ nhìn thấy một bóng dáng có chút quen mắt.
Dưới sự che chở của một con cự mãng.
Mang theo bụi đất màu đen chạy ra khỏi chủ thành.
Người này.
Hẳn là anh ta biết.
Rất nhanh.
Phùng Tứ đã nhớ ra rồi.
Trương lão đầu.
Ha ha.
Oan gia cũ.
Lúc trước khi An Bất Khởi vẫn còn ở đây, anh ta và An Bất Khởi cũng đã tính kế ông ta không ít.
Nhưng trước mắt.
Đây là tình huống gì?
Cự mãng mang theo bụi đất quả thực có tác dụng che đậy cực tốt, trên căn bản đã giúp Trương lão đầu hoàn toàn che giấu được cơ thể, Trương lão đầu một đường chạy tới bên này, cực kỳ trùng hợp là, ông ta lại cũng chọn trúng thi thể con thằn lằn bạch cốt đã chết này.
Ông ta ngừng lại, ông ta ở lại, ông ta ngồi chồm hổm xuống, lồng ngực của ông ta không ngừng phập phồng.
Bạn có thể nhìn thấy rõ ông ta đang rối rắm, cũng có thể nhìn ra sự bất đắc dĩ và tự trách của ông ta.
Nhưng ông ta vẫn thở dài.
Lặng lẽ rút ra một cây pháp khí trường mâu (giáo) màu đen.
Ánh mắt của ông ta nhìn về hướng chủ thành.
Ông ta nhìn thấy Diêm La xuất hiện, nhìn thấy con Hầu Tử kia phát động công kích với Diêm La.
Ông ta siết chặt trường mâu trong tay.
Ánh mắt.
Bắt đầu từ từ khôi phục sự kiên định.
Chờ sau khi nội tâm khôi phục lại sự bình tĩnh.
Ông ta chợt cảm ứng được gì đó.
Ngẩng đầu lên.
Nhìn về phía một vị trí khác của thằn lằn bạch cốt, chính là Phùng Tứ đang đứng ở bên kia.
- Anh...
Trương lão đầu nắm trường mâu nhắm ngay Phùng Tứ, lộ ra vẻ mặt rất khẩn trương.
Phùng Tứ đưa tay.
Vẫy vẫy tay với với Trương lão đầu.
- Thật là trùng hợp nha.
Biểu cảm của Trương lão đầu không thể xác định được.
Phùng Tứ lại tự nhiên thoải mái mà nhảy xuống.
Lòng bàn tay vung lên.
Roi da xuất hiện ở trong tay.
Ngay sau đó.
Biểu tình lại trở nên nghiêm trọng cùng thiết huyết.
Tiến từng bước từng bước về phía của Trương lão đầu.
Như thể đồng chí phương xa lại lần nữa gặp nhau.
Chốc lát, hơi thở của Trương lão đầu trở nên gấp gáp, giống như có thể ra tay bất kì lúc nào, nhưng mà, Phùng Tứ chỉ hơi dừng bước ở trước mặt của Trương lão đầu một chút.
Xoay người.
Chỉ về phía chủ thành của âm ti nói:
- Chủ thành bị hủy, tôn nghiêm của âm ti tuyệt đối không được pháp xâm phạm!
- Tôi mới chấp hành nhiệm vụ xong và vừa trở về từ dương gian.
- Lúc này.
- Đã đến lúc chúng ta phải cùng nhau hành động.
- Giúp âm ti gột rửa tai họa!
- Âm ti.
- Cần chúng ta!
...
Hứa Thanh Lãng dừng xe ở cửa tiệm sách, mở cốp sau xe, cầm thức ăn vừa mới mua xuống đi vào trong tiệm.
- Oanh Oanh, lão Châu đâu?
Hứa Thanh Lãng hỏi.
Châu Trạch còn gửi tin nhắn Wechat cho cậu ta, nói tối hôm nay đám người lão Trương sẽ về, cho nên cậu ta mới cố ý mua thêm đồ ăn.
- Không biết được nha, hình như có chuyện nên bỗng nhiên chạy ra ngoài rồi, ông chủ vừa nói muốn đi tắm, nhưng lúc tôi đi lên mang quần áo xuống thì ông chủ đã không thấy tăm hơi rồi.
- Hình như bên kia bốc cháy rồi, có thể là đi đến đó đi.
Hứa Thanh Lãng đặt đồ xuống, lau mồ hôi, nói:
- Đến đây, Oanh Oanh, làm trợ thủ cho tôi.
- Được!
Oanh Oanh rất vui vẻ, trong «tu dưỡng bản thân của người hầu gái» đã nói rồi.
Học kỹ năng của địch rồi lấy đó chế địch!
Bạn cần đăng nhập để bình luận