Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1471: Sùng bái! (2)

- Xảy ra chuyện gì sao...
- Không có việc gì, không có việc gì, tôi không sao. - Thiếu niên lập tức tự hỏi tự trả lời.
Khánh từ từ đứng lên.
Đứng dậy khỏi người thiếu niên.
- Tự mình… cẩn thận một chút...
- Vâng vâng, tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi, chắc chắn tôi sẽ quý trọng cái mạng nhỏ của bản thân mà, tôi còn muốn phục vụ ngài thêm mấy trăm năm nữa đấy.
- A...
Theo một tiếng cười khẽ.
Thần thái đặc thù bên trong mắt phải của thiếu niên dần dần rút đi.
Ngay cả đám mây đen vừa mới tụ lại ở bên trên tiệm sách kia, cũng đang đang từ từ tan đi.
Mới vừa rồi, rõ ràng là Sơn vũ dục lai phong mãn lâu.
Bây giờ lại là cảnh tượng sau cơn mưa trời lại sáng.
Luật sư An cùng Phùng Tứ vẫn đang ngồi ở trên đường dành cho người đi bộ thì hai mắt nhìn nhau một phen.
Phùng Tứ cười một tiếng.
Luật sư An thì chỉ nhún vai một cái.
Ý là.
Ông chủ này không tệ đúng không?
Thái sơn đổ ập ngay trước mặt mà mặt vẫn không biến sắc!
Tất cả mọi chuyện.
Dường như đều nằm trong lòng bàn tay!
...
Thiếu niên che cổ của mình, dùng sức xoa nắn.
Khánh đứng ở bên cạnh cậu ta, vẫn nhìn chằm chằm vào cậu ta.
- Đừng có dùng loại ánh mắt này để nhìn tôi, tôi nói dối không phải là muốn bảo vệ ngươi.
Nói lời thật lòng, một khi tình huống của nơi này bại lộ, như vậy tội danh “biết mà không báo” của cậu ta trước đó cũng sẽ thành lập.
Cho nên, lời nói dối của thiếu niên, xét đến cùng vẫn là vì bảo vệ chính cậu ta.
Thông thường, người ở bên ngoài đều cho rằng không có chỗ nào mà Đế Thính không biết, trên thực tế chỉ có thiếu niên – người sớm chiều chung đụng cùng Đế Thính – mới biết được rằng, nói theo một cách khác, quả thực Đế Thính có thể biết rõ được phần lớn những chuyện mà nó muốn biết, nhưng điều kiện tiên quyết là, nó tình nguyện đi tìm hiểu chuyện này.
An nguy của cậu ta, ở chỗ của Đế Thính, đơn giản chỉ là nếu phải tìm người tắm rửa tiếp theo mà nó quen sử dụng thì có chút phiền phức mà thôi, hoặc giả, là do cảm thấy nếu có người dám ra tay với cậu ta ở dương gian thì rất tổn hại đến mặt mũi của Đế Thính nó, cho nên mới có câu hỏi này, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi.
- Rốt cuộc thì cậu là ai? - Khánh mở miệng hỏi.
Thiếu niên liếc Khánh một cái.
Lấy ra một chiếc đai lưng màu đỏ từ trong ống tay áo.
Bên trên chiếc đai đỏ có thêu hoa văn chim quý, tuyệt đối được tính là tác phẩm nghệ thuật tương đối tinh xảo, nhưng ở địa ngục, thứ mà chiếc đai đỏ này đại diện, không chỉ đơn giản là một tác phẩm nghệ thuật mà thôi.
Bất luận là chuyện gì, chỉ cần sau khi bị mùi vị quyền lực nhuộm đẫm, lập tức sẽ trở nên sặc sỡ loá mắt, rạng ngời rực rỡ.
- Tôi biết cậu là một phán quan đai đỏ, nhưng tôi muốn biết, rốt cuộc thì cậu là ai!
Bộ đầu trâu bò, Khánh đã từng được thấy qua.
Tên bộ đầu ban đầu còn “khom lưng khụy gối” với cô ta ở Dương Châu, đến cuối cùng lại lật mặt “giả heo ăn thịt hổ” hoàn mỹ.
Thậm chí phong thủy luân chuyển đến mức khiến cho cô ta có khả năng làm chó cho người đó mà người ta còn không hài lòng được bao nhiêu.
Thế nhưng, phán quan đai đỏ, Khánh cũng gặp qua rất nhiều, nhưng lại không có một người nào giàu có được như vị ở trước mặt này.
- Tôi ở trong Thập Vạn m Sơn.
Thập Vạn m Sơn, là một cấm địa, bởi vì ở nơi đó, thần thú ở dưới trướng Bồ Tát, ngoại trừ Thập Điện Diêm La ra, những người khác đều không có cách nào tự tiện tiến vào dưới tình huống không được cho phép.
Trừ phi...
- Cậu chính là tên phán quan phục vụ cho Đế Thính kia?
Thiếu niên không cảm thấy có gì xấu hổ, trực tiếp gật đầu xác nhận thân phận của mình.
- Cho nên, luồng ý thức kinh khủng mới vừa rồi kia, là Đế Thính?
- Đúng vậy.
Thiếu niên tiếp tục gật đầu.
Hô hấp của Khánh lại trở nên dồn dập lần nữa.
Một loại cảm giác xấu hổ ập tới.
Nếu như cô ta muốn báo thù, khẩn cấp muốn báo thù, nhưng rất hoang đường là, lúc bản thân phát hiện ý thức của kẻ kia giáng xuống, cô ta lại theo bản năng bị dọa đến rút lui.
Cô ta đã từng cho là bản thân rất kiên cường rồi, nhưng trên thực tế, cô ta và những kẻ quỳ sát dưới chân người ta dập đầu cầu xin tha thứ kia, thì có gì khác nhau chứ?
Đúng lúc này.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Người đi tới, là lão đạo.
Bên dưới đạo bào của lão đạo, nơi vừa mới bị vồ ếch mà trầy kia, đã được Phương Phương khử độc băng bó qua.
Lúc nhìn thấy lão đạo.
Trong mắt của Khánh, ngoại trừ “kính yêu” ra, lại theo bản năng mà có thêm một loại ý tứ “dựa dẫm”.
Dù sao cũng đã sống chung được thời gian một năm.
Lại trải qua tình cảnh bị “đe dọa” mới vừa rồi.
Khánh theo bản năng đặt hy vọng báo thù lên trên người lão đạo.
Có lẽ.
Trên cái thế giới này.
Chỉ có lão nhân ở trước mắt này.
Mới có thể có cơ hội báo thù giúp cô ta đi.
Lão đạo, sau khi đến tiệm thuốc bôi thuốc băng bó một phen, thuận đường ghé sang xem thử một chút, ông ta vẫn luôn tuân theo lời dặn dò một năm trước của ông chủ, mỗi ngày đều phải đến phòng bệnh thăm những bệnh nhên ở trong này một chút, cho bọn họ một chút ấm áp và cảm giác thân thuộc của “nhà”.
Chẳng qua là vừa mới đi vào được mấy bước, vị trí vết thương trên đầu gối lại nứt ra một chút, đau đến mức khiến cho lão đạo trực tiếp nhe răng, nhưng vì mặt mũi, lão đạo không kêu lên, mà là cố nén đến mức khiến cho gương mặt có chút nhăn nhó.
Đồng thời.
Vừa hận bản thân đã lớn tuổi như vậy rồi, lại còn là một người mắc bệnh nghiêm trọng.
Gặp phải chút chuyện nhảm nhí lại bắt đầu hoảng hốt.
Không phải là thu quần áo thôi sao, quần áo ướt thì giặt lại một lần nữa không phải là được rồi sao, hoang mang rối loạn chạy trở lại té ngã một cái, tội gì phải như vậy?
Suy nghĩ một chút, lão đạo đưa tay vỗ vách tường một phát.
Mặt mũi vặn vẹo lại hận hận mà nói:
- Chạy nhanh như vậy làm gì chứ!
Trong phòng bệnh.
Sau khi nghe được những lời này của lão đạo.
Khánh cắn môi một cái.
Trong ánh mắt nhìn về phía lão đạo.
Mang theo sự ngưỡng mộ và khát khao mạnh mẽ!
Thậm chí trong lòng còn cảm thấy có chút đáng tiếc.
Đáng tiếc là tia ý thức của Đế Thính chạy quá nhanh.
Không thể để cho Phủ Quân đại nhân bắt được cơ hội trực tiếp diệt nó!
Nhìn đi.
Phủ Quân đại nhân cũng đang hối tiếc đấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận