Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1384: Diêm Vương muốn ông chết vào canh ba (thượng) (3)

Nếu như vào lúc này.
Ông ta trực tiếp lựa chọn rời đi, quay trở về hàn đàm mà nói, tìm về bầy cá chép bản thân đã chăm nuôi ở nơi đó, ngược lại vẫn có thể áp chế triệu chứng này xuống, tiếp tục sống tạm bợ thêm một đoạn thời gian.
Nhưng.
Ha ha.
Hai tay Lão Hầu Tử chống nạnh.
Thở hổn hển.
Không cần thiết.
Sống thật là mệt.
Sống thật là con mẹ nó mệt quá đi.
Còn nữa.
Cái tên chó khốn kiếp này.
Thật cứng rắn quá đi.
Rốt cuộc thì nắm đấm của bản thân cũng không còn cứng rắn như lúc trước.
Thậm chí ngay cả cái mai rùa pháp thân này cũng không đánh vỡ được!
Già rồi, già lắm rồi mà.
Lão Hầu Tử còn nhớ rất rõ ràng.
Lúc ông ta còn tráng niên, mặc dù trên phương diện sức mạnh thì chắc chắn không thể so sánh được với cái tên culi ngu ngốc kia.
Nhưng thân thể và khí phách này, cũng không trở nên kém đến mức này đi.
Nếu còn không chịu nhận bản thân đã già, thật sự không được, thực sự không được mà.
Ánh mắt của lão Hầu Tử lần nữa rơi về phía vị trí ngọn núi ở trước mặt.
Nơi đó.
Có một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi.
Người đàn ông cũng đang nhìn ông ta.
Lão Hầu Tử cười.
Ha ha ha ha mà cười to.
Mang theo một loại trêu chọc, mang theo một loại càn rỡ, mang theo một loại thỏa thích.
Thậm chí ánh mắt còn run lên.
Vẻ đắc ý.
Được thể hiện hết trong lời nói:
- Chờ đến sốt ruột sao?
Trong khe núi.
Ông chủ Châu đứng lên.
Anh đột nhiên không cảm thấy tội lỗi nữa, cũng không cảm thấy bản thân lựa chọn chờ đợi thì có gì xấu xa nữa.
Lại càng không còn cảm giác bản thân lấy loại phương thức này mà chờ đợi một con vượn già bước vào tử vong, bước vào tuyệt vọng, bước vào “khẩu phần lương thực” thì có gì không đúng nữa.
Bởi vì tự bản thân người ta đã sớm nhìn ra được rồi, sớm đã buông bỏ rồi, sớm đã thản nhiên rồi.
Như vậy.
Vậy anh còn ở đây đạo đức giả cái rắm gì chứ.
Lại lần nữa đối mặt với ánh mắt đang phóng tới của lão Hầu Tử.
Châu Trạch chống tay nâng eo đứng dậy.
Dùng một loại giọng nói chỉ bản thân có thể nghe được mà cười mắng:
- Lão già kia, sao ông lại còn chưa chết vậy chứ!
- Ầm!
Lão Hầu Tử lại đập thêm một quyền lên trên pháp thân của Sở Giang Vương.
Còn vặn hông một cái.
Giống như là đang nói:
Cứ không vội chết đấy, tôi cứ không vội chết vậy đấy.
Có tức hay không.
Anh có tức hay không?
...
- Ha ha ha, con mẹ nó, có thấy không, có nhìn thấy không, cái đó Vương Bát con bê lại bị đánh!"
- A ha ha ha, a ha ha ha, còn đâu Diêm Vương nữa chứ, như thế này thì còn đâu Diêm Vương nữa chứ, bị một con khỉ già đè người xuống xem như bồn cầu mà đánh.
- Trời ạ, một quyền này của lão Hầu Tử đánh xuống thật là độc ác.
- Một quyền này đủ sảng khoái, tát chết cái thứ chó đẻ này đi!
Đám “thần thú” của đông bắc một con nối tiếp một con không ngừng chui ra khỏi miệng của luật sư An.
Có lẽ là bởi vì vào đêm trước khi rời khỏi Thông Thành.
Luật sư An từng cố ý đến phòng bệnh trong tiệm thuốc để thăm lão đạo.
Giống như là người cổ đại trước mỗi lúc đi xe phải đến mộ tổ tiên thăm viếng cầu khẩn để được phù hộ vậy…
Có lẽ chính vì vậy mà anh ta đã có được sự “phù hộ” từ lão đạo…
Cho nên anh ta cũng không biết được.
Rốt cuộc hiện tại bản thân đang lấy một loại tư thế “anh dũng” đến nhường nào, đang điên cuồng thăm dò bên bờ vực sống chết đến mức độ nào.
Tôi nhảy vào, tôi lại nhảy ra ngoài, tôi nhảy vào, tôi lại nhảy ra ngoài…
Anh đánh tôi sao, anh đánh tôi à, anh đánh tôi ư…
Theo lý thuyết, thật ra luật sư An là một người tâm tư cẩn trọng, là một người không dễ dàng buông thả bản thân như vậy, một người rất giỏi trên phương diện nhận định tình huống, mặc dù còn chưa thoát khỏi thú vui cấp thấp, nhưng cũng không đến mức buông thả bản thân đến như vậy đi.
Nhưng ngày hôm nay, anh ta thực sự lên đỉnh, đầu tiên là do anh ta có cảm giác nhập vai vào lão Hầu Tử, thứ hai là do kẻ bị đánh còn là Diêm Vương, dưới sự gia tăng gấp đôi cảm giác sảng khoái, thực sự đã hoàn toàn hưng phấn rồi.
Quan trọng nhất, vẫn là do, căn bản luật sư An không nghĩ đến khả năng người ở bên cạnh chính là chúa tể địa ngục thực sự, loại bỏ khả năng này đi, loại hành vi và biểu hiện này của luật sư An, thật ra thì coi như là rất bình thường.
Giữa một đám đồng nghiệp tám nhám, vừa nói về chuyện tin đồn và chuyện xấu hổ của chủ tịch hội đồng quản trị, cũng có thể thuận lợi kéo gần quan hệ hơn.
Khoảng thời gian lúc trước, người đàn ông trung niên vẫn luôn nhắm hai mắt.
Giọng nói của luật sư An không ngừng vang vọng ở bên tai của anh ta.
Anh ta không tức giận.
Anh ta chẳng qua chỉ cười.
Giống như là nhìn thấy một con rệp đang nhảy tới nhảy lui ở trước mặt mình.
Hơn nữa, còn rệp này còn rất thú vị nữa chứ.
Rốt cuộc.
Anh ta mở mắt ra.
Trong mắt hiện đầy tơ máu.
- Anh thực sự, rất vui vẻ đấy.
- A, chẳng lẽ anh không vui vẻ sao?
Người đàn ông trung niên gật đầu một cái.
Nói:
- Vui vẻ chứ.
- Như vậy không phải được rồi sao, vui vẻ thì xong chuyện rồi.
- Anh có biết tôi là ai không?
Người đàn ông trung niên lại hỏi.
- Tôi không biết được anh là ai, nhưng tôi biết được anh rất cao.
- Cao đến thế nào?
- Tóm lại, rất cao rất cao là được rồi.
- Rốt cuộc là cao đến mức nào?
- Chuyện này sao, ngược lại thì có cao đến bao nhiêu đi chăng nữa cũng không cao bằng vị này là được rồi.
Vừa nói.
Luật sư An chỉ vào vị pháp thân của Diêm Vương đang bị lão Hầu Tử đè ở dưới người kia.
Người đàn ông trung niên gật đầu một cái.
Cảm thán nói:
- Đúng vậy.
- Như vậy không phải được rồi sao, dù sao chúng ta cũng không cao bằng bọn họ, chúng ta cứ xem chuyện vui là được rồi, nên vui vẻ thì cứ vui vẻ, vui vẻ được thì cứ vui vẻ đi nha.
- Cũng đúng.
- Hửm? Đúng rồi, anh có muốn uống một chút bia hay không?
Luật sư An lại móc ra một lon bia từ trong túi đeo ở sau lưng mình đưa cho người đàn ông trung niên, sau đó dứt khoát ngồi xuống ngay tại chỗ.
Trước mặt.
Trời đang mưa.
Nhưng diện tích nước mưa chỉ giới hạn trong khu vực giao chiến.
Có lẽ phía bên ông chủ trời còn đang mưa đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận