Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 716: Sự phẫn nộ của hải thần!

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: TTTV
-------------------
Còn luật sư An lại lấy điện thoại di động của mình ra, lại tìm một đôi tai nghe đút cho mình, nơi này không có sóng, di động chỉ có thể dùng làm máy phát nhạc.
Thấy ông chủ đang tập trung nghe nhạc học lời ca.
Luật sư An lộ ra khuôn mặt tươi cười, ngón tay nhẹ nhàng gõ đầu gối mình, cũng nhẹ nhàng rên rỉ:
- Trong mắt anh em đẹp nhất, mỗi một nụ cười đều khiến anh say mê; em hư, em ngoan, khi em tức giận dẩu môi ~~~~
Ai ngờ.
“Đùng!”
Một tiếng súng vang lên truyền đến.
Trực tiếp phá vỡ yên lặng lúc mọi người “Nghe nhạc dạo chơi ngoại thành”.
Bạch Oanh Oanh càng trực tiếp giơ tay nắm lấy, lập tức chậm rãi mở bàn tay ra, một viên đạn được cô cầm trong tay.
Nếu Oanh Oanh không ngăn cản, dựa theo quỹ tích đến suy tính, luật sư An được ăn đậu phộng rồi.
Luật sư An tháo tai nghe ra, mặt lộ sát khí!
Ông chủ Châu cũng nghe thấy tiếng súng, cũng thấy Oanh Oanh nắm lấy viên đạn, nhưng đây chắc là viên đạn bắn tới từ xa xa trong lúc vô ý bắn tới đây, cũng không phải vị trí của mọi người bị phát hiện.
Không coi là quan trọng.
Châu Trạch thậm chí còn không tháo tai nghe xuống.
Tiếp tục nghe nhạc.
Nhưng luật sư An lại không chịu nổi.
Mẹ nó.
Ông đây đã nhượng bộ lui binh.
Bọn mày ở đó chơi trò chơi của bọn mày.
Nhưng viên đạn này lại còn định lủi tới chỗ ông đây?
Thường đi bên bờ sông, nào không bị ướt giày, luật sư An dùng chính là thân thể người bình thường, nếu không cẩn thận trúng đạn lạc cũng sẽ không thể dễ chịu.
Lỡ như trúng chỗ quan trọng, anh nên đi đâu tìm thân thể đây?
Lúc này, bên kia lại truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết thê lương.
- Ông chủ, gặp nhau là duyên, chúng ta dù sao cũng nên làm chút chuyện vì tổ quốc nhân dân đi?
Châu Trạch biết luật sư An bị chọc giận, muốn báo thù giáo huấn người, nhưng không lên tiếng, chỉ tùy ý gật gật đầu, kệ anh ta đi.
Luật sư An nhìn lướt qua Oanh Oanh, do dự một chút, Oanh Oanh là cương thị, tuy rằng không nhất định giết người sẽ bị sét đánh, nhưng thép tốt được việc trên lưỡi đao, không cần tiêu hao hết vào lúc này.
Mà anh thân mang tội bị địa ngục cướp đoạt văn tự xuất thân, cũng không muốn nhảy ra, bình thường đối phó với cô hồn dã quỷ hoặc yêu tinh quỷ quái gì thì không nói, chạm phải nhiều tính mạng của người sống cũng không tốt.
Cuối cùng.
Ánh mắt vẫn rơi vào trên người Hứa Thanh Lãng.
- Cậu lên, coi như trừ bạo an dân, thời gian trước đã nuốt hương khói, dù sao cũng phải đi ra vận động một chút, tiêu hóa bớt rối loạn.
Còn có một câu luật sư An chưa nói.
Hứa Thanh Lãng ở đây giết người tạo nghiệp.
Nhiều nhất khiến con mãng xà ở vạn dặm biển xa nào đó bị sét đánh vài cái, dù sao nó da dày thịt béo, coi như ôn tập độ kiếp trước hạn đi.
Thấy luật sư An bắn ánh mắt qua.
Hứa Thanh Lãng cũng không do dự gì, gật đầu luôn, giơ tay vén chạc cây phía trước lên, đi tới bên kia.
Tuy rằng một phần của hải thần được anh cố tình phong ấn trong cơ thể mình, nhưng anh luôn luôn không có ý tưởng coi hải thần người ta là người một nhà, thậm chí giữa hai người còn có ân oán qua lại.
Để nó bị sét đánh trên biển, Hứa Thanh Lãng còn vui khi việc thành.
Lập tức.
Làn da giấu dưới áo gió của lão Hứa mọc lên vảy rắn màu xanh, chỗ sâu trong mắt trái cũng xuất hiện lốc xoáy màu xanh đậm, giữa miệng môi cũng có răng độc như ẩn như hiện.
Từ sau lần trước nuốt lực lượng hương khói, cũng không biết bởi vì liên hệ hai bên càng sâu hay với đối phương bánh ít đi, bánh quy lại, Hứa Thanh Lãng cảm thấy mình có thể mượn lực lượng của hải thần thành nhiều lên không ít, lần này vừa vặn có thể thí nghiệm.
“Shh shh shh...”
Mới đầu chậm rãi đi ra ngoài.
Đi được vài bước.
Đã trực tiếp hóa thành một cái bóng màu xanh chạy nhanh về trước.
- A a a!!!!
- Quỷ!!!
- A a a!!!
Bên kia.
Tiếng kêu thảm thiết nối tiếp không dứt.
Lại còn nhiều là tiếng Trung Quốc.
Ông chủ Châu lặp lại ca khúc hai lần, khi định next, mới phát hiện luật sư An thứ hàng này chỉ lưu một bài hát trong MP3!
Châu Trạch chỉ có thể bất đắc dĩ tháo tai nghe xuống.
Vừa đúng.
Bên chỗ Hứa Thanh Lãng cũng xong chuyện.
Không cố kỵ, tự nhiên cũng không nương tay.
Cha hải thần trực tiếp dạy dỗ làm người.
Oanh Oanh giúp Châu Trạch vén chạc cây phía trước, ông chủ Châu rút ra một điếu thuốc ngậm vào, Oanh Oanh lại lập tức lấy bật lửa ra châm cho Châu Trạch.
Một tay cất MP3, một tay kẹp điếu thuốc.
Ông chủ Châu hơi linh ta linh tinh đi tới hiện trường vụ án.
Trên đất.
Nằm không ít người.
Có mấy người trước đó chắc đã bị chính bọn họ “Giải quyết”.
Còn có bảy tám người, là Hứa Thanh Lãng giết.
Này rất dễ nhận.
Bởi vì Hứa Thanh Lãng giết.
Không một ai lưu lại toàn thây.
Lúc này.
Hứa Thanh Lãng đang đứng cạnh một thi thể, nhìn mu bàn tay mình, trên đó còn lưu lại một chút máu tươi, dĩ nhiên, không phải là máu của anh.
Nhìn dáng vẻ Hứa Thanh Lãng muốn liếm lại cảm thấy ghê tởm và bài xích đối với máu tươi trên mu bàn tay.
Châu Trạch cười cười.
Nói:
- Muốn uống thì uống, cũng không phải thứ tốt gì, cậu cũng không cần gánh tội nghiệt này.
Từ trước đến nay ông chủ Châu đã nhìn thông suốt chuyện này.
Hứa Thanh Lãng lại lắc đầu, nhưng mà, lúc anh chuẩn bị lấy khăn giấy ra lau mu bàn tay, thân thể đột nhiên run lên, chỗ sâu đôi mắt xuất hiện một ý chí khác!
Trong lúc nhất thời.
Khí chất của lão Hứa cũng theo đó mà phát sinh biến hóa.
Mặt anh quay sang Châu Trạch.
Mang vẻ giãy giụa và vặn vẹo.
Nhưng vẫn mở miệng nói:
- Mấy người, muốn tìm, chết sao?
Dường như bởi vì lão Hứa trong giãy giụa và đấu tranh mà đột nhiên buông xuống ý chí của hải thần, khiến cho trong lúc hải thần lão gia nói chuyện không thể không cắn ra hai chữ một.
Hứa Thanh Lãng mới vừa chơi trò “Thay trời hành đạo” bên này.
Đoán chừng trong đại dương xa vạn dặm.
Một con đại mãng xà nào đó đã ngẩng đầu nhìn thấy mây đen cuồn cuộn trên trời.
Cho nên trực tiếp phóng ý thức tới đây hỏi tội.
Vị trí chỗ ngực Hứa Thanh Lãng đang không ngừng phóng ra sáng bóng nhàn nhạt.
Đây là phong ấn lúc trước đang có tác dụng.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ Hứa Thanh Lãng cũng chưa hoàn toàn biến mất đi khống chế thân thể này.
- Ha ha, lấy đồ của người thì mềm tay cắn người thì miệng mềm, mi nuốt khí hương khói thời gian trước không phải thật sự thoải mái sao?
- Thế này, cầm tiền không định làm việc, trên đời này cũng không có đạo lý đó.
Luật sư An ở bên cạnh hừ lạnh nói.
Luật sư An biết Hứa Thanh Lãng tính kế mãng xà này, hơn nữa còn biết chuyện trước đó, nhưng mà anh vẫn luôn không ngăn cản, cũng không nhắc nhở Châu Trạch, chuyện này phiêu lưu rất lớn, cuối cùng được chuyện, luật sư An cũng hơi kinh ngạc.
- Thật cho, rằng ta, không dám, giết các người?
Châu Trạch nghe vậy.
Đưa MP3 trong tay cho Oanh Oanh.
Mỉm cười đi về phía lão Hứa.
Chờ đứng trước mặt lão Hứa.
Nhìn cặp mắt màu xanh lá cây vẫn đang ngó chừng mình.
Năm móng tay trái của Châu Trạch dài ra.
Chụp thẳng về phía Hứa Thanh Lãng!
Nhưng không cắm thẳng vào.
Thủy chung cách mặt lão Hứa vài phân như vậy.
Nhưng từng sợi sương mù màu đen lại thẩm thấu ra từ đầu ngón tay.
Châu Trạch phát lực về sau.
Giống như đang kéo co.
Một bóng dáng màu xanh lá bị Châu Trạch cứng rắn lôi ra một nửa từ trong cơ thể Hứa Thanh Lãng!
Là một cái đầu rắn màu xanh lá!
- Trợn to mắt chó của mày ra mà nhìn xem, tao là ai?
Châu Trạch nhìn hình đầu rắn gầm nhẹ nói.
Cùng lúc đó.
Làn da của Châu Trạch cũng hiện lên màu xanh đậm, hai chiếc răng nanh cương thi thò ra bên khóe miệng, mà chỗ sâu đôi mắt càng sâu thẳm không thấy đáy.
Lúc trước khi lão Hứa chuẩn bị phong ấn hải thần ở tiệm mì, Châu Trạch ở trong xe ngay bên ngoài cửa tiệm, còn đối mặt với hải thần, kêu biển u minh của tên ngu ngốc cứng đầu giáo dục vị hải thần này một chút, cái gì mới là biển rộng mênh mông chân chính.
- Mày...
- Nước cạn thì nhiều rùa.
Châu Trạch nở nụ cười:
- Đừng quên, trước kia hai ta còn có ân oán đó, có tin chờ sau trận này tao rảnh rỗi rồi, chạy đến trên biển tìm mày tán gẫu không, chúng ta cũng coi như tính toán nợ nần?
Tay trái của Châu Trạch lại phát lực kéo.
Kéo đến đầu rắn vặn vẹo biến hình.
Nhưng lần này hải thần không phản kháng và giãy giụa.
Chờ sau khi Châu Trạch nới tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận