Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1085: Quá lỗ mãng! (1)

Chẳng qua là, đáng thương cho kẻ mới vừa chết này, hẳn là cũng không quá yếu, nhưng mà, chiến đấu thực sự cũng không phải đánh theo lượt giống như trong trò chơi: anh tới chém tôi một đao, tôi lại đi lên đâm cho anh một kiếm.
Sau đó, trên đỉnh đầu mọi người lại xuất hiện dòng chữ đỏ “- 66”, đã rơi bao nhiêu máu, hiệp tiếp theo có dùng thuốc hay không.
Dưới điều kiện tiên quyết là đối phương không hề biết được sự tồn tại của Hoa Hồ Điêu, cũng không có chút phòng bị nào, lại ở cách gần như vậy, bị trực tiếp giết trong nháy mắt, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Bây giờ.
Chỉ còn lại duy nhất một người đàn ông còn đang ngồi trên ghế sô pha.
Người đàn ông đặt đầu thuốc lá vào trong cái gạt tàn ở trước mặt, dụi một cái.
Trên mặt.
Lộ ra vẻ cười khổ.
Tự nhủ:
- Tôi không nghĩ tới lại có thể như vậy.
Thằng bé trai gật đầu một cái, nói:
- Là do vận may của các người không tốt.
Thiên đường có lối anh không đi, địa ngục không cửa anh lại đâm đầu vào.
Số mệnh không tốt, cũng là một cái tội.
Người đàn ông nghe vậy, khẽ mỉm cười, đứng lên, nhìn thằng bé trai, nói:
- Anh cho rằng, các người còn có thể sống tốt được?
Còn có chuyện?
Thằng bé trai cũng chỉ chần chờ một chút, vốn dĩ anh ta còn cho là mình đã lôi ra được hết đám đến Thông Thành này rồi.
Bây giờ nhìn lại.
Không hẳn vậy?
Còn có trái dưa nào nữa sao?
- Các người, còn người khác?
Thằng bé trai hỏi.
Người đàn ông chỉnh lại cổ áo của mình một chút, nói:
- Còn nhiều chứ.
- Đều ở Thông Thành này sao?
- Sắp tới.
Thằng bé trai gật đầu một cái, sắp tới, cũng có nghĩa là còn chưa tới, vậy thì chờ bọn họ tới hãy nói đi.
Chẳng qua.
Thằng bé vẫn hỏi tiếp:
- Đều giống như các người sao?
Đều giống như các người, có ích gì không?
Trên mặt người đàn ông lộ ra vẻ lúng túng.
Rất bất đắc dĩ chính là, anh ta biết rõ đối phương đang nói sự thật.
Đồng bọn đầu tiên, người bị chết không rõ ràng, nhưng nghĩ lại, có lẽ cũng đã chết trên tay thằng bé trai ở trước mắt này.
Hơn nữa, tên đồng bọn kia cũng trực tiếp vị trí đám người bọn họ ẩn nấp.
Sau đó.
Từ một khắc mở cánh cửa kia ra.
Trong mấy phút đối mặt ngắn ngủi.
Hai thủ hạ của mình cũng đã bị giải quyết.
Đối phương lấy loại thái độ này nói bọn họ, thật ra thì cũng có lý, bởi vì ngay cả chính anh ta, cũng cảm giác phía bên mình thất bại có chút quá nhanh rồi.
Có loại cảm giác trống rỗng tiếc nuối kiểu dạo đầu cũng không làm, mà đã kết thúc rồi.
Chẳng qua là, từ một loại niềm tin, anh ta vẫn kiên trì nói:
- Các người liều lĩnh như vậy, cười không được bao lâu nữa đâu.
Thằng bé trai gãi đầu một cái.
Xem ra đám quan sai cùng nhau phản bội bỏ trốn này, mối quan hệ cũng rất tốt?
Một đám chết thì những người khác còn cố ý xông lên báo thù cho bọn họ?
Đầu sắt như vậy sao.
Lòng bàn tay của người đàn ông hướng về phía thằng bé trai, vị trí lòng bàn tay của anh ta, xuất hiện hai tia lôi điện, lấy khí thế sét đánh không kịp che tai trực tiếp xông về phía thằng bé trai.
Cơ thể thằng bé trai theo bản năng mà run lên, anh ta là cương thi, thật ra sợ nhất chính là những thứ mang thuộc tính lôi.
Chẳng qua là.
Vẫn phải giả ngầu tới cùng.
Hoa Hồ Điêu lại cất cánh lần nữa!
Chẳng qua là.
Có tấm gương của thủ hạ mình lúc trước.
Lần này, rõ ràng là người đàn ông không dám lơ là.
Trực tiếp thu hồi lôi điện đã bắn ra, hai tay khoanh lại, từng tia lôi điện ngưng tụ lại thành một thứ giống như lồng giam ở trước người anh ta, bảo vệ anh ta một cách hoàn toàn.
Hoa Hồ Điêu không dám đi thử tiến hành đột phá, nó sợ đau, loại cảm giác bị điện giật này, nó không muốn trải nghiệm lần nào nữa đâu.
Chẳng qua là, nó cũng không trực tiếp quay về, mà lại không ngừng xoay vòng chung quanh lồng giam bằng lôi điện.
Có vài lần người đàn ông không nhịn được muốn thả lôi điện ra đi công kích Hoa Hồ Điêu, nhưng dưới sự do dự, anh ta vẫn lựa chọn không làm như vậy, anh ta lo lắng nếu một đòn không trúng đích thì lớp phòng ngự của mình sẽ xuất hiện sơ hở.
Sau đó.
Chính là một màn vô cùng lúng túng.
Đây cũng là giá trị tồn tại cao nhất của Hoa Hồ Điêu.
Phải biết.
Lúc trước ở trong hang động của nó, ba người Oanh Oanh, thằng bé trai cùng luật sư An, cũng đều dưới tay một mình nó – chỉ dựa vào tốc độ - bị nó chơi đến sít sao.
Nếu như không phải cuối cùng đã nắm đúng nhược điểm sợ đau của con hàng này, có thể dựa vào việc trả giá khá lớn để đổi được cơ hội tiếp cận, lại có thể bởi vì nó sợ đau mà trực tiếp bắt lưỡi của nó, thì có lẽ cho đến hiện tại, nó vẫn là một vấn đề nan giải.
Chẳng qua là.
Sau một khắc.
Chân mày người đàn ông này bỗng nhiên nhíu lại một phen.
Bởi vì anh ta kinh ngạc phát hiện, không biết từ lúc nào, thằng bé trai mới vừa rồi còn đứng trong căn phòng của mình, bỗng nhiên biến mất không thấy nữa.
Trong lòng người đàn ông vang lên hồi chuông cảnh báo.
Nhưng mà.
Tất cả đều không còn kịp nữa rồi.
- Răng rắc răng rắc rắc rắc!
Sàn nhà nứt ra.
Ngay sau đó là trực tiếp đổ sụp.
Thằng bé trai phá vỡ sàn nhà từ bên dưới và trực tiếp xông lên, hai tay nắm lấy mắt cá chân của người đàn ông, chợt kéo xuống dưới một cái!
Nhà tù thuộc tính lôi điện quanh thân thể người đàn ông lúc trước, vẫn luôn bao trùm khắp bốn phía, lại duy chỉ có bỏ sót dưới chân, lần này, chính là bị trực tiếp bắt được sơ hở!
Gần như là theo bản năng, Lôi Điện chi lực trong lòng bàn tay của người đàn ông bắt đầu điên cuồng lao xuống phía dưới.
Mà đúng lúc này.
Hoa Hồ Điêu cũng bắt được cơ hội.
Ngay lúc lồng giam của đối phương bị triệt tiêu, trực tiếp tăng tốc độ!
Kỷ!
Một cánh tay của người đàn ông trực tiếp bị cắt xuống.
Thằng bé trai thuận thế đi lên, một cái tay khác bắt được cánh tay còn lại của đối phương,
- Rắc rắc!
- Ầm!
Người đàn ông bị vứt lên trên thảm.
Một cái cánh tay rơi ở phía xa, cánh tay còn lại thì đang bị vặn ngược về phía sau theo một tư thế vô cùng vô nhân đạo.
Thằng bé trai không giết anh ta, mà là đi tới bên cạnh anh ta, ngồi xổm xuống.
Vẻ mặt người đàn ông lại rất thống khổ, lại không la hét gì nữa, cũng không cầu xin tha thứ.
Thật ra thì điểm này khiến cho thằng bé trai rất bất ngờ.
Có cốt khí như vậy sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận