Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1268: Chờ! (3)

Lần này.
Cô ta đã bắt được Châu Trạch.
Kẻ đó.
Chạy không thoát!
- Hàm hàm.
Châu Trạch gọi ở trong lòng.
- Muốn... tôi… ra… sao…
- Không, anh ngủ tiếp đi, tôi chỉ là muốn hỏi anh một chuyện này thôi.
- Có… chuyện… gì…
- Anh có muốn ăn óc khỉ không?
Trầm mặc trong chốc lát.
Đã có được câu trả lời.
Rất đơn giản, cũng rất trực tiếp.
Chỉ một chữ:
- Muốn...
- Được rồi, chờ.
Hàm răng sắc nhọn của Đan Đan đã đến trước mặt Châu Trạch rồi.
Trong nháy mắt, sâu bên trong đôi mắt của ông chủ Châu toát ra một ngọn lửa màu đen.
Khí tức cương thi trên người anh nhanh chóng bùng phát ra ngoài.
Hai chiếc răng nanh kinh khủng mọc dài ra.
Hướng về phía Đan Đan – người đang có ý đồ cắn mình.
Phát ra một tiếng gầm thét như lôi chấn:
- Grào!
Đan Đan chỉ cảm thấy, dường như lúc này yêu khí trên người đã bị đông kết lại.
Cô ta hoảng sợ đến mức có chút không biết làm sao.
Giờ khắc này.
Cô ta có cảm giác bản thân giống như đã bị ném vào trong một vũng lầy.
Dường như mọi động tác của mình đều trở nên chậm chạp hơn.
Cô ta nhìn thấy người đàn ông dưới người này này đưa tay ra bắt lấy cổ của mình.
Cô ta nhìn thấy bản thân bị người đàn ông này lật ngược trên mặt đất.
Cô ta nhìn thấy người đàn ông này đặt mình ở dưới người.
Cô ta nhìn thấy răng nanh của người đàn ông này trực tiếp đâm về phía mặt của mình.
Tất cả mọi thứ, thật sự xảy ra quá nhanh.
Người đàn ông đang cầm hương trong tay ở bên kia lại càng ngây người như phỗng hơn.
Đúng vậy.
Nguyên nhân mới vừa rồi anh ta vẫn tự tin như vậy, là bởi vì anh ta biết người em gái kia của mình, lúc đó mặc dù em gái mình bị đánh bại nhưng vẫn chưa dùng toàn lực.
Nhưng hiện tại.
Anh ta mới thực sự nhận ra.
Thật ra thì.
Đối phương lại càng không dùng hết sức hơn.
Thông Thành này.
Tại sao có thể có kinh khủng người kinh khủng như vậy!
Sau một khắc.
Tiếng kêu la chói tai thảm thiết thê lương vang lên.
- A a a! ! ! ! ! ! !

Răng nanh của cương thi và răng nhọn của yêu hầu, rốt cuộc cái nào cứng hơn?
Chuyện này rất khó có thể so sánh chung chung được, phải có tình huống cụ thể mới phân tích được.
Ít nhất.
Răng nanh của ông chủ Châu, vẫn đáng tin cậy.
- Crốp!
Đây là tiếng phát ra khi cái đầu bị xuyên qua.
Có thể nói.
Yêu hầu đang ở dưới người anh này, sống chết của cô ta, thật ra thì chỉ nằm trong một suy nghĩ của Châu Trạch mà thôi, mà cũng vừa lúc đó, ông chủ Châu dừng lại.
Nếu đâm xuống một chút nữa thôi.
Để cho răng nanh của mình thật sự đâm vào, nếu để cho thi độc của mình thật sự tiến vào não bộ của đối phương, đến lúc đó dù cô ta có chơi “Nguyên Thần xuất khiếu”* gì đó nữa thì cũng đã muộn rồi.
(*nguyên thần bay ra khỏi miệng, là một cấp độ tu luyện của đạo gia)
Lý do dừng lại.
Không phải là do vào lúc này mà lại có lòng dạ phụ nữ, hay là không đành lòng gì đó.
Lúc trước, khi đối đầu với tiểu Hầu Tử, ông chủ Châu cũng không hề nương tay, huống chi những gì mà anh đã nghe thấy từ hai con yêu hầu này lúc ở trong phòng khiến cho ấn tượng của bọn họ ở trong lòng ông chủ Châu thế nhưng thấp hơn một con khỉ nhỏ đứng ở cửa phòng phẫu thuật nhiều.
Lý do dừng lại.
Là bởi vì Châu Trạch bỗng nhiên nghĩ tới.
Đầu khỉ.
Hình như không nên ăn như vậy.
Đời trước nghèo, đừng nói tới mấy thứ như đầu khỉ tay gấu, ngay cả một vài món ăn hiếm lạ ông chủ Châu cũng chưa từng được ăn.
Nhưng ông chủ Châu nhớ được hình như lúc trước anh đã từng xem qua một quyển sách, trên đó viết phương pháp nấu óc khỉ chính xác nhất, rất máu tanh, rất tàn nhẫn, rất không nhân đạo.
Đổi thành quá khứ.
Tỷ như khi lướt internet nhìn thấy có người nào đó ăn óc khỉ như vậy.
Ông chủ Châu không ngại đi đả kích mắng chửi một trận.
Nhưng lúc đặt ở trước mặt mình.
Vẫn là có suy nghĩ phải quý trọng không được lãng phí nguyên liệu nấu ăn, món quà thiên nhiên rộng lớn ban cho người siêng năng không thể bị lãng phí như vậy được.
Huống chi, mấy con búp bê ở trong phòng kia, tuy không phải là sinh mệnh thực sự, nhưng từng đứa đều bị bọn họ lấy ra đốt làm thuốc hút.
Bọn họ có thể làm một, vậy anh cũng có thể không có gánh nặng tâm lý mà làm tới mười lăm rồi.
Dù sao đây cũng là một xã hội ăn thịt người mà đúng không?
- Răng rắc răng rắc…
Đây là tiếng của răng nanh rút ra khỏi xương sọ, giống như tiếng cưa kim loại ma sát ở trên cửa sắt.
- Hô…
Châu Trạch ngẩng đầu lên, rút răng ra.
Mà nữ yêu hầu ở dưới người này, lại bắt đầu thoát hơi rồi.
Không phải sản phẩm xuất xưởng không đạt tiêu chuẩn, trên thực tế, thực lực của yêu hầu này thực sự không tính là yếu, một Bạch Hồ vẫn chưa có năm cái đuôi muốn chống lại cô ta, đoán chừng cũng có chút lành ít dữ nhiều.
Chỉ tiếc, số mệnh của cô ta không tốt.
Cô ta cứng, nhưng cô ta lại đụng phải một ông chủ Châu vừa trở nên cứng hơn.
Kết quả khi so sánh với nhau mà nói, chính là cái vị chẳng phải hạng vừa kia, bắt đầu bay hơi.
Châu Trạch đứng lên.
Đồng thời đưa tay xách nữ yêu hầu lên.
Nữ yêu hầu lắc lư ở trong tay Châu Trạch, trống rỗng mà vô lực.
Người đàn ông ngồi trên mặt đất, nén hương ở trong tay đã bị anh ta bẻ gãy, anh ta cắn răng, ở trên mặt của anh ta, cũng xuất hiện một ít lông, nhưng rất nhanh lại biến mất.
Hiển nhiên, hiện tại trong nội tâm của anh ta đang rất giãy dụa.
Có lúc, chuyện thống khổ nhất không phải là dây dưa, mà là bạn biết rất rõ ràng là không đánh lại vẫn còn phải giả vờ dây dưa.
Kết cấu của xã hội yêu tộc rất nguyên thủy, cũng rất đơn thuần, điều này bắt nguồn từ với những thứ này đám đại yêu, trước khi bọn họ lớn lên đều từng trải qua đoạn thời gian rất lâu làm động vật nhỏ đáng yêu ở trong rừng, ít ảo tưởng và tốt đẹp hơn nhân loại.
Châu Trạch xách nữ yêu hầu đi về phía trước.
Đi tới bên cạnh vali hành lý.
Dừng lại.
Vali hành lý từ từ được mở ra từ bên trong.
Dường như là vị bên trong kia cũng cảm ứng được tình hình ở bên ngoài, có vẻ là đã có một kết thúc, có kết quả chung cuộc rồi.
Nhưng mà.
Một cái chân lại trực tiếp đạp lên trên vali hành lý.
Ra sức.
Là thật sự ra sức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận