Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1441: Tạ Lão Tam (2)

Đẩy mở cửa phòng ngủ lần nữa, khu vực phòng khách ;à vị trí chính giữa của căn nhà trệt này, bên trong cũng là chất đống rất nhiều phế liệu.
Trong phòng khách cũ nát chính là một chiếc tủ dài kiểu cũ.
Đây là vật dụng rất thường gặp trong các gia đình ở nông thôn, trong các ngăn tủ có thể sắp xếp lương thực và những món đồ lặt vặt khác, bên trên, thông thường thì sẽ đặt bàn thờ.
Có thể đặt di ảnh của tổ tiên, cũng có thể đặt bức họa của Bồ Tát, cũng có người đặt các vị chủ tọa khác.
Mà bên trên cái tủ này, chính là bốn cái bài vị.
Một người trong đó là người chồng đã mất…
Còn có hai bài vị đặt chung một chỗ, một nam một nữ hai bài vị ghép lại, hẳn là cha chồng cùng mẹ chồng.
Còn có bài vị thứ tư.
Là “Tạ Lão Tam”.
Ba mười mấy năm trôi qua rồi.
Rất nhiều người sẽ quên, hơn nữa bởi vì thời đại đó, truyền thông cũng không phát triển như vậy, một ít chuyện, cũng không được lưu truyền.
Nhưng người khác quên thì quên.
Còn bà lão này, chính là người “con dâu” trong câu chuyện xưa đó, thế nhưng vẫn nhớ.
Lại nghiêng đầu.
Chú ý tới không ít giấy tiền vàng bạc xếp chồng chất trong góc tường.
Nghĩ lại.
Trước đó, phát hiện được dấu vết có người đến đốt giấy tiền vàng mã ở chỗ mộ phần của Tạ Lão Tam, hẳn là bà lão này đã đến thăm mộ của Tạ Lão Tam đi.
Tạ Lão Tam cô độc một đời, không có đời sau, qua mấy chục năm, ngoại trừ bà ấy, cũng sẽ không còn ai đi thăm viếng mồ mả cho ông ta đi.
Trong lúc hóa tiền khi đi thăm mộ, với một tỉ lệ quy đổi cực kì khủng khiếp, đã biến thành tiền âm phủ, bị nữ quỷ này – kẻ sau khi chết đã hóa thành lệ quỷ - trong lần về thôn thăm bà nội đã thuận tay cầm đi.
Một câu chuyện, cứ như vậy cũng có thể lý giải được.
Chờ lúc hai người một quỷ đi ra khỏi sân.
Lão Trương có chút mê mang nói:
- Đây rốt cuộc là có chuyện gì?
Châu Trạch thì đang nghiến răng, trước tiên đưa chân nhẹ nhàng đạp lên mặt đất ở dưới chân một chút.
Sau đó.
Chậm rãi nói:
- Tạ Lão Tam muốn thành tinh.
- Thành tinh? - Lão Trương cố gắng hết sức dùng kiểu suy nghĩ của “quỷ sai” chứ không phải kiểu suy nghĩ của cảnh sát hình sự, có chút không hiểu hỏi:
- Ông ta không phải là người tốt sao?
Một người rất đàn ông, liều chết đồng quy vu tận cùng với ba tên côn đồ, làm đến rất hào hùng, làm đến rất hùng tráng.
Loại người như vậy, làm sao biết…
- Có thể là do tôi dùng từ có chút không quá chính xác.
Châu Trạch lắc đầu một cái, tiếp tục nói:
- Có lẽ không nên gọi là thành tinh, mà nên dùng các loại từ như từ Tổ địa gia, Sơn Thần, Thành Hoàng, Hà Thần để thay thế đi.
Lão Trương ngạc nhiên.
Châu Trạch thì đang mím môi một cái.
Âm dương biến hóa.
Đã bắt đầu rồi sao…

Một năm trước.
Trên bức tường của chủ thành của âm ti.
Doanh câu đã trấn diệt Sở Giang Vương.
Trực tiếp thúc đẩy cho việc thể chế Thập Điện Diêm La tan rã.
Sau đó, là trận thay đổi lớn của âm ti, Cửu Thường Thị đã ẩn nấp thật lâu, cuối cùng cũng rời núi, tiếp quản toàn bộ trật tự âm ti, bầu trời của địa ngục, ngoại trừ việc có thêm một đám mây màu máu ra, còn đã trở nên cực kì đáng sợ.
Trận điên cuồng và lần bái tế sau cùng của Đệ nhất, Thái Sơn Vương phản kháng cùng với việc tấm màn khép lại.
Tất cả mọi chuyện, đều giống như chỉ mới phát sinh ngày hôm qua mà thôi.
Trên thực tế.
Bỏ qua thời gian mà bản thân hôn mê.
Thực sự thì tương đương với vừa mới phát sinh ngày hôm qua thật.
Trước đó, từ trong miệng luật sư An đã biết được, âm dương bị ngăn cách rồi, những người chết trong một năm nay, vong hồn của bọn họ không cách nào địa ngục luân hồi được, phần lớn đều tan tành mây khói.
Đây là một trận tru diệt không có khói thuốc súng.
Nó lại càng tàn nhẫn hơn, cũng càng đáng sợ hơn.
Cho dù dương gian có chiến tranh, cũng chỉ hủy diệt ở trên thân thể của bạn mà thôi.
Nhưng ở chỗ này.
Chính là hoàn toàn xóa bỏ bạn trên phương diện linh hồn!
Mới đầu âm ti cho người ta chứng kiến thái độ ngoan lệ, ngay từ đầu cũng khiến cho người ta cái thấy trái tim run rẩy.
Tàn khốc thì tàn khốc, lạnh lùng thì lạnh lùng, nhưng Châu Trạch vẫn cảm thấy, chuyện này vẫn chưa phải toàn bộ.
Bồ Tát mưu đồ lâu như vậy, Cửu Thường Thị chờ đợi thời gian dài như vậy, nếu như chỉ thay đổi vương kỳ trên đầu tường thành giống như khi đời cuối cùng mất tích lúc trước, bọn họ, sao bọn họ lại phải khổ sở như vậy bận rộn như vậy mệt mỏi như vậy?
Nếu chỉ đơn giản như vậy mà thôi, theo đuổi chỉ như vậy mà thôi, vậy tất cả những thứ làm nền trước đó, không tương đương với việc cởi quần và hạ xuống thôi sao.
Ảnh hưởng thực sự đã bị Châu Trạch cảm ứng được.
Trật tự nào đó, quy tắc nào đó, dường như bởi vì sự thay đổi của địa ngục, mà đã kéo theo phản ứng dây chuyền.
Nếu như nói.
Thành Hoàng nhất mạch đã không còn bởi vì trước đó bọn họ gia nhập cuộc phản kháng lên án Thập Điện Diêm La, từ đó phải chịu sự chèn ép của âm ti, chuyện này cũng coi như có nhân quả có thể hiểu được.
Như vậy, mấy năm này, “Thổ địa” “Sơn Thần” “Đại Tiên” mà Châu Trạch đã gặp được.
Trên căn bản là không có một ai vui vẻ hay dễ dàng lăn lộn với họ cả.
Cho dù là tự do như Bạch Hồ, cũng chỉ dám làm một câu lạc bộ ở dương gian, miễn cưỡng duy trì dáng vẻ cuộc sống vui vẻ của mình cùng với đám hồ tử hồn tôn nhà mình một chút mà thôi.
Mạnh như thằng bé trai, lúc trước cũng chỉ có thể trốn ở trong hang đất không dám ló đầu lung tung, chỉ sợ sét đánh.
Tất cả mọi chuyện, đều đã nói rõ, cái thế giới này, có một loại quy tắc, đang tiến hành ràng buộc, thậm chí là, đang tiến hành chèn ép, hoặc giả, có thể nói, là đang đào thải.
Bên dưới mộ phần của Tạ Lão Tam là thức ăn, là một loại thuật pháp che mắt, bài của ông ta bị chôn ở nơi nào đó suốt mấy chục năm, nhưng trong sự quan sát của một cảnh sát hình sự chuyên nghiệp như lão Trương đây, lại cảm thấy rất mới rất mới.
Một loại lực lượng thần kỳ, đang tiến hành biến hóa và lên men.
Châu Trạch dùng cái từ “thành tinh” này.
Quả thật rất thích hợp để hình dung loại thay đổi và biểu hiện này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận