Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1271: Chứng thực! (1)

- Hiệu quả có tốt không? - Châu Trạch hỏi.
- Tôi không biết, ngược lại, cũng có lúc tôi sẽ lén hút một chút, tác hại, tạm thời cũng không thấy, thật ra thì thực sự giống như thuốc lá bán ở ngoài đường vậy, đều biết hút thuốc có hại cho sức khỏe, nhưng chỉ cần không phải hôm nay hút ngày mai sẽ ung thư phổi, mọi người cũng sẽ không cảm thấy nó thực sự có bao nhiêu tác hại.
- Về phần lợi ích mà nói…
- Dùng lời thường treo trên miệng gia gia mà nói.
- Chính là loại yêu như chúng tôi đây, có thể ở trên đời này ăn được chuối tiêu nhiều hơn một ngày, đã coi như là một vận may cực lớn rồi, còn đợi ủ rượu trái cây gì đó sao.
Châu Trạch gật đầu một cái.
Nói:
- Có biện pháp liên lạc với gia gia của anh không?
- Chuyện này, gia gia vẫn luôn không cố định một chỗ nào, ông ấy rất bận, mỗi lần đều là ông ấy liên lạc với chúng tôi, hơn nữa gia gia thường đi tới những nơi mà ngay cả tín hiệu điện thoại di động cũng không có.
- Trước đây, thật ra thì chúng tôi cũng không liên lạc với gia gia, mà là ẩn cư ở một nơi, lúc gia gia có chuyện gì mới bảo cho chúng tôi biết và đi làm, tỷ như lần này tới Thông Thành.
- Được rồi, dọn dẹp sạch sẽ trên đó đi, những đứa trẻ kia… những thứ kia bất kể là khí hay là những thứ gì khác, xử lý sạch sẽ toàn bộ cho tôi.
- Đều là lá cây thuốc lá, đáng tiếc…
- Vứt hết.
Ông chủ Châu liếc qua.
- A, vâng, nghe theo phân phó của ngài.
- Đúng rồi, con tằm mẹ kia thực sự có thể sinh ra được trẻ sơ sinh sao?
- Có thể, ngược lại là vẫn có thể, nhưng trả giá rất lớn, nếu chẳng qua là tạo ra khí, đối với bản thân tằm mẹ cũng không có tổn hại gì, nhưng nếu quả thật muốn tạo ra máu thịt mà nói, nguyên khí của tằm mẹ sẽ bị tổn hại nặng nề.
- Trước đó, cái kẻ mà dáng vẻ có chút giống ngài kia… nó đã đi theo hướng đó.
- Ở chỗ của tôi có một cái trứng, có thể tạo ra được không?
Ông chủ Châu còn nhớ chuyện mà mình đã đồng ý với vị bà bà của sòng bạc, nếu như có thể mượn dùng con tằm mẹ này để sinh cô ta ra, chuyện đó dĩ nhiên là tốt nhất, nói thật, dù là có tiền bạc mở đường, tìm những người phụ nữ tình nguyện mang thai hộ sinh người ra giúp anh, có lẽ bọn họ sẽ không cảm thấy không sao cả, nhưng trong lòng Châu Trạch vẫn có chút không thoải mái.
- Trên lý thuyết, là có thể, nhưng muốn thúc mà nói, phải chuẩn bị...
- Không cần thúc, có thể sinh ra là được rồi.
- Ồ, được.
Về phần tằm mẹ sẽ tổn thương gì đó, Châu Trạch không cân nhắc, vốn dĩ Hầu Lượng Lượng còn muốn suy tính tới, nhưng suy nghĩ một chút thì lại nghĩ không ra.
Châu Trạch đứng dậy khỏi ghế sô pha, chỉ chỉ Hầu Lượng Lượng, nói:
- Anh nói anh biết nấu cơm?
- Biết, bay ở trên trời, bơi ở trong sông, chạy ở trên đất, tôi đều biết làm.
- Được, chuẩn bị chút đồ ăn đi, chờ lát nữa mấy người bạn của tôi sẽ qua đây.
- Không thành vấn đề, ngài xem xong chưa.
Châu Trạch duỗi chân nữ yêu hầu còn đang hôn mê ở dưới chân mình.
Nói:
- Tạm thời cô ta sẽ không chết, anh có thể yên tâm.
- Có thể chết ở trên tay của ngài, là phúc khí của cô ta.
- Tôi có người bạn rất giống anh, anh ta tên là An Bất Khởi, là một luật sư.
- Đó là vinh hạnh của tôi, chứng tỏ tôi có mạng đụng trúng quý nhân.
- Người bạn kia của tôi hiện tại đang lưu lạc thiên nhai.
- ... - Hầu Lượng Lượng.
- Được rồi, anh đi lo liệu đi, tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc.
- Ngài cứ thoải mái.
Châu Trạch đi tới bên cạnh Hầu Lượng Lượng, nghiêng mặt, nhìn anh ta, nói:
- Hiện tại anh không cần khẩn trương, mặc dù tôi có chút chán ghét đối với những chuyện mà các người đã làm kia, nhưng cũng không có loại như thâm thù đại hận thực sự.
- Hơn nữa.
- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra.
- Vị gia gia kia của các người, có chút quan hệ với bên này của tôi, ít nhất, cũng coi là quan hệ xa đi.
Hầu Lượng Lượng có chút ngoài ý muốn, nhưng có thể nhìn thấy rõ ràng là anh ta đã thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngượng ngùng nói:
- Hóa ra là đại hồng thủy ngập vào miếu Long Vương, người nhà không nhận ra người nhà mà thôi.
Gia gia của anh ta còn chưa tới, nhưng anh ta vẫn chủ động nhận quan hệ người thân này trước...
- Có lẽ vậy đi.
Ông chủ Châu đi tới cửa tiệm, ngồi ở trên rìa của lối đi bộ, lúc này trời còn chưa sáng, anh lấy điện thoại di động ra, lần nữa chia sẻ vị trí qua cho lão Hứa, sau đó lại nhắn thêm một câu, xách lão đạo cùng tiểu Hầu Tử đi qua chung.
Chốc lát.
Phía bên Hứa Thanh Lãng trả lời:
- Có quá tàn nhẫn hay không?
Mời Hầu Tử ăn món óc khỉ…
- Mang theo đi, tình hình thay đổi rồi.
Nhắn tin trả lời xong.
Ông chủ Châu đặt điện thoại di động xuống bên cạnh mình.
Rút ra một điếu thuốc, châm lửa.
Hai con tiểu Hầu Tử mà lão Hầu Tử nuôi, thực lực đều không kém thậm chí còn vượt qua những đại tiên Đông Bắc kia, vậy bản thân lão Hầu Tử kia khủng bố đến mức nào?
Tuy nói là không được chọn, nhưng không được chọn thì cũng có phân cấp bậc, có lúc, có tư cách đi dự tuyển đã coi như một loại công nhận trên thực lực rồi.
Về phần có thể thắng được lão Hầu Tử hay không, trong lòng Châu Trạch cũng không chắc, người đều sẽ thay đổi, khỉ cũng là sẽ thay đổi, nhưng lỡ như thì sao?
Nếu quả như thật có thể đặt quan hệ với lão Hầu Tử, đây gần như đã được coi như là viện trợ mạnh nhất mà tiệm sách có thể huy động trong hiện tại?
Rốt cuộc phải đi giao thiệp như thế nào, làm sao đặt quan hệ được.
Chuyện này không thuộc về vấn đề Châu Trạch phải hao tâm tốn sức rồi.
Trực tiếp phái lão đạo đi đặt quan hệ, ngược lại lão đạo rất thân thiết với Hầu Tử, có kinh nghiệm nuôi khỉ.
Hút xong một điếu thuốc.
Châu Trạch ngáp một cái.
Đến giờ rồi, lúc này anh nên đi ngủ, nhìn điện thoại di động một chút, đoán chừng đám người lão Hứa cũng sắp đến rồi.
Đứng dậy khỏi rùa đường cho người đi bộ.
Duỗi người.
Châu Trạch có chút áy náy mà nói:
- Tiếc quá, không ăn được món óc khỉ rồi.
Trong chốc lát.
Có tiếng đáp lại:
- Không... sao…
- Hiếm thấy anh hiểu lý lẽ như vậy.
Ông chủ Châu thật sự có chút bất ngờ, những chuyện khác có thể thương lượng, nhưng liên quan tới “ăn”, cũng chính là cái gọi là phương diện “bồi bổ”, doanh câu thật sự không có một chút kiên nhẫn nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận