Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1587: Bắt đầu (2)

Lão Trương đi ra khỏi phòng làm việc, lúc đi ngang qua cửa phòng thẩm vấn, bước chân của anh ấy bỗng nhiên chậm lại.
Khóe miệng của anh ấy bỗng nhiên co giật một phen.
Trong mắt.
Bắt đầu tràn ra tia máu.
Một luồng lệ khí bắt đầu cuốn lấy đại não của anh ấy.
Giờ khắc này.
Bỗng nhiên anh ấy rất muốn xông vào giết người.
Dùng đủ loại thủ đoạn tàn nhẫn mà bản thân có thể nghĩ ra mà giết người.
Đây gần như đã là một loại bản năng, nhưng vào thời khắc này, không biết vì nguyên nhân gì mà loại bản năng này đã bị phóng đại lên vô hạn.
Lão Trương không dám tiếp tục dừng lại ở nơi này, mà nhằm vào cửa phòng vệ sinh ở bên cạnh, mở vòi nước ra, dùng nước lạnh ra sức vỗ vào trên mặt của mình.
- Hô...
Thở dồn nặng nề.
Lão Trương ngẩng đầu lên.
Nhìn bản thân ở trong gương.
Anh ấy đột nhiên cảm thấy bản thân phản chiếu ở trong gương hiện tại thật đáng sợ, thật sự rất kinh khủng, giống như là một con hung thú đang trên bờ vực sắp bùng nổ.
Mà lúc này.
Ở trong gương.
Bóng dáng anh ấy ở bên kia.
Xuất hiện một con Độc giác thú toàn thân màu xanh.
Trong con ngươi của Độc giác thú.
Mang theo sự thấu triệt trong suốt.
- Tôi… tôi đang bị sao vậy?
Độc giác thú không lên tiếng.
- Rốt cuộc là tôi bị làm sao vậy?
Lão Trương có chút bối rối, hét về phía Độc giác thú ở trong gương.
Trong mắt của Độc giác thú, bỗng nhiên bắt đầu có máu tươi chảy tràn ra.
Đôi mắt của lão Trương mở thật to.
Sau đó.
Anh ấy thấy đôi mắt của mình cũng có chút ngứa mắt.
Cúi đầu xuống.
Anh ấy nhìn thấy có máu đang nhỏ giọt xuống.
Tí tách.
Tí tách.
Lại ngẩng lên đầu.
Nhìn bản thân ở trong gương.
Máu tươi.
Đã bao phủ khắp khuôn mặt của anh ấy.
Lại đang lấy một loại tốc độ cực kỳ khoa trương mà điên cuồng lan tràn.
- Không… không… chuyện này… rốt cuộc là như thế nào…
Lão Trương theo bản năng lui về phía sau mấy bước, đương nhiên anh ấy biết rõ bên trong cơ thể mình đang phong ấn thứ gì.
Nhưng anh ấy không làm được loại quan hệ bạn yêu dấu giống như ông chủ và Doanh câu.
Cũng không làm ra được loại trạng thái ép cho Hải thần bắt ếch giống như Hứa nương nương.
Anh ấy bây giờ, rất mê mang, rất sợ hãi.
Lúc này.
Trong gương.
Độc giác thú mặt không cảm xúc tiếp tục không chút biến sắc mà chảy máu.
Sau đó.
Phảng phất như từ nơi sâu xa có một tiếng vang thanh thúy truyền tới.
Đầu của độc giác thú.
Rớt xuống…

Hương vị của cháo ếch rất tươi ngon, lại kết hợp thêm vài món ăn kèm tinh xảo, bữa ăn tối này, quả thật rất ngon lành.
Sau khi ăn xong.
Châu Trạch đi ra bên ngoài tiệm sách.
Đứng ở bên lề đường.
Lão Hứa cũng đi theo ra ngoài, đưa qua một điếu thuốc.
- Anh không rửa bát sao? - Châu Trạch có chút tò mò mà hỏi.
- Cô nàng Khánh kia đang rửa.
- Ồ.
Châu Trạch lấy bật lửa ra, châm lửa cho bản thân, lại châm cho lão Hứa.
Sau khi ăn xong làm một điếu thuốc, còn sướng hơn cả thần tiên.
Vốn dĩ.
Đây cũng là một buổi tối vô cùng tốt đẹp.
Mọi người tiêu cơm một chút, sau đó thì có thể tắm một chút rồi lên giường nghỉ ngơi, ngày mai lại là một ngày vô cùng tốt đẹp nữa.
Chỉ tiếc.
Cuộc sống yên bình.
Dường như sẽ luôn bị phá vỡ.
Giống như chuyện rất nhiều người đều luôn sẽ ngứa tay mà thích đi bóp vỡ bong bóng trên miệng đệm bong bóng chống sốc vậy.
Điện thoại di động reo lên.
Đời này, cho tới lúc này.
Thật ra thì trong danh bạ của ông chủ Châu vẫn không có bao nhiêu người.
Cầm điện thoại di động lên.
Nhìn một cái, là điện thoại của lão Trương gọi đến.
Hít sâu một hơi.
Sau khi ở trong lòng đã xây dựng tâm lý xong rằng lão Trương sẽ lại kéo anh tới đi làm chút chuyện gì đó.
Châu Trạch nhận điện thoại:
- A lô.
- Ông… chủ…
Giọng nói của lão Trương rất suy yếu.
Ánh mắt của Châu Trạch ngưng lại một phen, lập tức nói ngay:
- Anh đang ở đâu?
- Nhà vệ sinh… đằng sau… cục cảnh sát…
...
Phía sau cục cảnh sát là một công viên nhỏ, thật ra thì có thể coi như là một vành đai xanh với diện tích hơi lớn một chút, coi như là dùng chung với một tiểu khu ở đằng sau.
Cũng chính bởi vì dùng chung một khu phong cảnh, cho nên tiểu khu mới dám mở ra một cái lỗ lớn như vậy ở bên ngoài tường rào của mình, thỉnh thoảng sau khi ăn tối xong đều sẽ có người mặc cảnh phục đến nơi này nghỉ ngơi một chút, ở một trình độ nhất định cũng coi như tăng cao mức độ ăn toàn của tiểu khu đi.
Nơi này có một nhà vệ sinh công cộng, được xây dựng giống như một căn nhà phong cách phương tây, rất cao cấp.
Mà lúc này, ở phía sau nhà vệ sinh công cộng, lão Trương đang nằm ở đó, cực kì thống khổ.
Trên người của anh ấy, khắp nơi đều là vết máu, cả người đầy bùn mà lăn lộn trong công viên.
Ngay từ đầu.
Thật ra thì cảm giác thống khổ cũng không mãnh liệt như vậy.
Chỉ đơn thuần là sự sợ hãi và bất an đến từ tâm linh mà thôi.
Nhưng sau đó.
Thân thể của anh ấy giống như là bị “bơm khí” vậy.
Cả người đều sắp nổ tung.
Ở xung quanh đây, cũng chỉ có nơi này là không có người nào vào buổi tối, phản ứng đầu tiên của lão Trương chính là nhanh chóng đến nơi này.
- Grào… grào… grào…
Từng tiếng gầm nhẹ kiềm nén truyền ra từ bên trong công viên.
Trán của lão Trương đặt ở trên bùn lầy trong công viên, hai tay dùng sức đập vào mặt đất.
Châu Trạch tới rất nhanh.
An nguy của chính trị tuyệt đối.
Quả thật là thời thời khắc khắc vẫn luôn ảnh hưởng đến thần kinh trong lòng ông chủ Châu.
Cùng tới, còn có Khánh cùng với lão Hứa.
Không cần đi gọi, thật ra thì lúc vẫn còn chưa tới, đã có thể cảm giác được rõ ràng vị trí của lão Trương.
Khí tức kiềm chế nặng nề như thế này, đối với người bình thường mà nói, có lẽ sẽ không có ảnh hưởng gì, nhưng đối với những người ở cấp độ như Châu Trạch mà nói, lại giống như một ngọn đèn lớn đủ khả năng chói mù mắt người ta ở ngay trong bóng tối vậy.
Mấy người Châu Trạch nhanh chóng chạy tới.
Lúc gần tới nhà vệ sinh.
Châu Trạch bỗng nhiên dừng bước.
- Ông!
Công viên ở phía trước bỗng nhiên tản ra.
Một bóng dáng màu đỏ trực tiếp chui ra, tốc độ cực nhanh.
Khánh trực tiếp tiến lên, hai tay ép xuống, một luồng khí màu đen xuất hiện.
- Loảng xoảng!
Người xông tới đã bị đè xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận