Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1234: Tôi muốn trở thành biển (2)

Thiếu niên áo tơi sửng sốt một chút.
Theo bản năng cậu ta cảm giác được có chút gì đó không đúng.
Bởi vì vào lúc này.
Bỗng nhiên cậu ta đánh hơi được một loại mùi vị vắng lặng.
Bên tai.
Dường như cũng có tiếng sóng đang vang vọng.
Cậu ta là hồ, một cái hồ nhỏ, không có thủy triều lên xuống, cũng không có tiếng sóng biển gì đó, cậu ta được sinh ra trong yên tĩnh, cũng sẽ trôi qua trong yên tĩnh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cuối cùng cũng sẽ biến mất trong yên tĩnh.
Thiếu niên cúi đầu xuống.
Nhìn về mặt hồ ở dưới chân mình.
Cậu ta có một ưu thế.
Châu Trạch đứng ở trong đình hóng mát, đình hóng mát thì tọa lạc ở giữa hồ, mà mặt hồ, chính là bản thể của cậu ta, tương đương với việc Châu Trạch đang đứng ở ngay trên ngực của cậu ta.
Cũng vì vậy.
Cậu ta cũng có thể cảm giác được một vài chuyện đặc thù.
Thiếu niên đưa tay.
Khoác lên trên bả vai của Châu Trạch.
Oanh Oanh thấy đối phương “động thủ”, theo bản năng muốn bước tới ngăn cản, nhưng đối phương chẳng qua là chỉ đặt một tay lên, cũng không có động tác gì khác, Oanh Oanh do dự một chút, vẫn không có hành động gì.
Ông chủ để cho cô ấy đứng ở nơi này trông chừng, mặc dù cô ấy rất lo lắng cho an toàn của ông chủ, nhưng không phải thời điểm vạn bất đắc dĩ, cô ấy sẽ không vi phạm sự sắp xếp của ông chủ.
...
- Ọe…
Lúc này, ông chủ Châu đang nằm ở bên trên bạch cốt, nôn mửa.
Ở bốn phía, là U Minh Chi Hải mênh mông, thật ra thì nước biển này cũng không có mùi vị gì, cũng không mặn, nhưng bạn ngẫm lại xem, vùng biển này vẫn có gì đó rất kì quái, bạn rất khó mà không chán ghét nó được.
Lúc bình thường, ngược lại thì không có gì.
Lần này không có dấu hiệu nào trực tiếp bị Thiết hàm hàm kéo vào đây.
Sặc no mấy ngụm nước.
Đối với ông chủ Châu – người có bệnh thích sạch sẽ - mà nói.
Đây quả thực là ác mộng!
Ý nghĩ đang không ngừng quanh quẩn trong đầu chính là bản thân vừa mới uống mấy ngụm nước tắm của chừng mấy ngàn vạn oán hồn của xương khô…
Khạc một hồi, cũng không thực sự nôn ra được thứ gì, dù sao đây là không gian ý thức, coi là khu vực nòng cốt nằm ở nơi sâu nhất trong linh hồn, vừa không có nhục thân, nhưng sau khi liên tục nôn một hồi, cái loại cảm giác muốn ói trong lòng này, ngược lại đã biến mất không ít.
- Lần sau còn như vậy, tôi lập tức lấy Sát bút về, giam anh lại.
Ông chủ Châu uể oải ngồi liệt ở bên trên bạch cốt.
Nghiêng đầu qua.
Nhìn thấy ở bên dưới bậc thang vương tọa chính là cái hố kia.
Khóe miệng lại giật giật một cách bất thường.
Lại nâng lên đầu.
Ngai vàng.
Không có dáng vẻ của Thiết hàm hàm.
Từng có một đoạn thời gian, trong lòng không ít nhân viên của tiệm sách vẫn có ý chí và nghị lực “hăng hái xông lên”, nhưng thời điểm bọn họ nhìn thấy ông chủ nhà mình, đoán chừng rất là bất đắc dĩ và ưu thương đi.
Bây giờ.
Châu Trạch cũng đồng cảm rồi.
Đây thật sự là lười thành tinh luôn rồi.
Lười đến ngay cả bản thân cũng có chút không nhìn nổi nữa.
- Thiết hàm hàm, Thiết hàm hàm!
Châu Trạch gọi.
Không có ai đáp lại.
Giống như Thiết hàm hàm chẳng qua là chỉ giao lại chìa khóa của sân khấu ra, sau đó lại về ngủ tiếp rồi.
Châu Trạch hít sâu một hơi.
Chuyện này hơi kì lạ nha.
Anh đã vào.
Nhưng tiểu quỷ kia còn chưa vào nha.
Là cậu ta muốn đi xem biển chứ không phải anh muốn đi xem biển nha.
Làm sao để kéo người ta vào được?
- Thiết hàm hàm, anh muốn lười biếng cũng được, nhưng ít ra cũng phải nói cho tôi hướng dẫn sử dụng chứ?
Châu Trạch vừa đứng dậy vừa trách móc.
- Đây… Chính là biển thực sự sao?
Giọng nói của thiếu niên áo tơi bỗng nhiên truyền tới từ sau lưng Châu Trạch.
Châu Trạch sợ hết hồn.
Bất thình lình xuất hiện giọng nói của người thứ ba ở nơi này, thật đúng là kích thích kì lạ.
Xoay người.
Châu Trạch nhìn thấy thiếu niên áo tơi đang quỳ ở nơi đó.
Hai tay của cậu ta ôm đống bạch cốt, cơ thể nghiêng về phía trước, ánh mắt dán chặt, nhìn chằm chằm vào phía trước, lộ ra một vẻ khao khát đến tột đỉnh!
Cậu ta kích động, cậu ta đang run rẩy, thậm chí cậu ta còn đang thút thít.
Bài tập làm văn của học sinh tiểu học thường xuyên thích sử dụng biện pháp tu từ nhân hóa.
Nhưng trên thực tế.
Những thứ này.
Có lúc về tình cảm thật sự là còn phong phú hơn so với con người.
Lúc này, thiếu niên áo tơi giống như một tín đồ thành kính, đang ở quỳ bái Thần Tích mà bản thân vẫn luôn tâm niệm, vẫn luôn mơ ước!
Tới lúc cậu ta thật vất vả dời ánh mắt từ U Minh Chi Hải lên trên người Châu Trạch.
Châu Trạch nhìn thấy đôi môi run rẩy của cậu ta.
Trong ánh mắt.
Tràn đầy sùng bái với anh!
Có một số việc, thật ra thì thực sự không cần người dạy, tỷ như chuyện phải làm người lãnh đạo như thế nào.
Coi như là bạn đặt một con khỉ vào vị trí lãnh đạo, đám người ở phía dưới cũng sẽ một mực quỳ thiểm quỳ thiểm, thời gian lâu dài, trên người của con khỉ kia cũng có thể xuất hiện quan uy!
Châu Trạch dù sao cũng đã làm ông chủ ở tiệm sách được hơn hai năm rồi.
Một điểm đó.
Một cách tự nhiên, cũng sẽ có thôi.
Bình ổn cảm xúc lại.
Không đi gọi Thiết hàm hàm nữa.
Không suy nghĩ đến chuyện nước tắm thêm nữa.
Xoay người.
Nghiêng người đại khái khoảng chừng bảy mươi độ.
Để lại cho phía thiếu niên ở sau lưng một bóng lưng vĩ ngạn.
Lại ngẩng đầu lên bốn mươi lăm độ.
Nơi này không có mặt trời, cũng không có trăng sáng, dường như Thiết hàm hàm rất bài xích đối với loại cảm giác ở trên đỉnh đầu mình có thứ còn cao hơn mình này, cực kì phù hợp với người bị bệnh trung nhị giai đoạn cuối, bằng không ban đầu khi ở địa ngục, anh ấy cũng sẽ không là\lừa gạt huyết nguyệt của người ta xuống coi như đại chùy mà chơi đùa.
Hơn nữa, còn lừa người ta nói nó bị phong ấn, kết quả đùa giỡn đến mức huyết nguyệt của người ta biến thành một vầng trăng khuyết, hiện tại đến tiếp sau này, nếu không chú ý, không chừng Thiết hàm hàm cũng đã quên mất rồi.
- Đây chính là biển sao...
Thiếu niên áo tơi không biết nên nói gì, chỉ có thể tiếp tục cảm thán.
Châu Trạch không nói lời nào.
- Rốt cuộc tôi cũng thấy được biển rồi...
Châu Trạch vẫn không nói lời nào.
- Đúng vậy, đây mới thật sự là biển, biển, là mênh mông, là vô tận, là ngọn nguồn của tất cả, lại cũng là bắt đầu của mọi thứ…
Bạn cần đăng nhập để bình luận