Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 685: Sự phẫn nộ của ông chủ Châu! (2)

Lúc trước khi cô mới vừa tỉnh lại ở hiệu sách đã được ông chủ đâm vào mạnh mẽ.
Trên mặt Cừ Chân Chân đã bắt đầu xuất hiện một chút huyết sắc, đây là dấu hiệu cơ năng thân thể lại một lần nữa bị kích thích thức tỉnh, nhưng móng tay của Châu Trạch thật sự bá đạo, chỉ chốc lát sau, trên mặt Cừ Chân Chân đã hiện lên màu xanh đậm.
Ảnh hưởng của thi độc!
Lại đã hiện ra!
Cừ Minh Minh ở bên cạnh nhìn xem không dám thở mạnh, mặc dù anh là cao thủ trung y, nhưng người trước mắt đã sớm không thể dùng thị giác của người bình thường đi đối đãi, cho nên cho dù tình huống của em gái mình càng lúc càng chuyển biến bất ngờ trước mắt mình, anh vẫn chịu đựng không nói gì.
Móng tay của Châu Trạch đã không chỉ hoạt động chỗ cổ tay, mà bắt đầu “Di chuyển” khắp trên dưới toàn thân Cừ Chân Chân.
Thoạt nhìn cảnh tượng này vào lúc này.
Thật sự có mùi vị dê xồm.
Nhưng ngay sau đó.
Ánh mắt Châu Trạch lại nheo lại.
Móng tay đâm vào sâu trong cơ thể này.
Rồi sau đó kéo ra.
Một con trùng mềm màu đen bị anh dùng móng tay đâm vào kéo ra.
Móng tay nhanh chóng mài, con trùng mềm trực tiếp hóa thành tro bụi.
Vỗ vỗ tay.
Châu Trạch đứng dậy.
Đi vào toilet.
Anh muốn rửa tay.
- Chậc chậc, ông chủ thật lợi hại!
Oanh Oanh cũng đi tới bên cạnh tán thưởng.
- Đơn giản là đổi dao phẫu thuật thành móng tay của mình, biến cộng hưởng từ thành cảm ứng sát khí mà thôi.
Châu Trạch rửa tay ba lần.
Rồi sau đó soi gương lắc lắc đầu.
Lại rửa mặt.
Chờ khi từ trong phòng vệ sinh đi ra.
Toàn bộ trong phòng khách đã không thấy một con sâu.
- Ơn cứu mạng, không gì báo đáp!
Cừ Minh Minh xoay người cúi đầu.
- Có tác dụng phụ, nhưng mà chắc không thành vấn đề với cậu người thi độc này, về phần cổ trùng, chắc đều đã đi về, chuyện điều trị khôi phục là sở trường của cậu.
- Theo lý nên vậy, theo lý nên vậy.
Cừ Minh Minh nói xong, cười cười:
- Quả thật vô cùng thần kỳ.
- Khách khí, khách khí, được rồi, cậu cứ chăm sóc em gái cậu đi, cậu còn bận rộn, Oanh Oanh, chúng ta đi.
- Được, ông chủ!
Châu Trạch và Bạch Oanh Oanh đi tới cửa.
Cừ Minh Minh tiễn rất xa.
Rồi tiếp tục vào trong phòng khách xem xét tình huống khôi phục của em gái mình.
Châu Trạch dừng lại.
Không vội vã đi ra.
Oanh Oanh cũng dừng lại, hơi nghi ngờ nhìn ông chủ nhà mình.
Châu Trạch xoay người.
Ngón tay gõ lên gạch men sứ dưới chân.
Hỏi:
- Oanh Oanh à, cô nói đất dưới gạch men sứ này vuông vắn chỉnh tề, giống cái gì?
- Giống... giống tuyết trắng?
- Không không không.
Châu Trạch lắc đầu.
Sau đó cố ý tăng cao âm lượng sửa lại:
- Có giống từng tờ chứng nhận bất động sản không?
“... ...” Bạn học Cừ Minh Minh.
... ...
Chuyện sang tên này, chờ Cừ Minh Minh thu xếp chữa trị khỏi cho em gái mình rồi sẽ tự mình đi phụ trách tiến hành, anh lại đi tới cửa thề với trời quyết không nuốt lời, sau đó Châu Trạch và Oanh Oanh mới cùng nhau rời đi.
- Ông chủ, tắm rửa chứ?
Oanh Oanh biết Châu Trạch thích sạch sẽ, mới vừa rồi chỉ rửa tay, chắc ông chủ chưa hài lòng được.
- Một lúc nữa đi, tôi đi vào vườn bên cạnh nhìn xem.
Đẩy cửa nhỏ bên trong phòng sách ra.
Châu Trạch đi vào trong vườn rau.
Rau trong vườn đã mọc ra lá rồi, trên lớp bùn đất là một tầng sương mù đen sẫm vờn quanh, thoạt nhìn rất thần bí.
Đây là chỗ khác lạ của hoa bỉ ngạn.
Cô bé ngăm đen ngồi trên ghế đẩu.
Trong hố trước mặt cô bé.
Tử Thị được chôn trong đó.
Tóc trên đỉnh đầu đã biến thành màu xanh.
- Chậc, ông chủ phủi tay của tôi cuối cùng đã cam chịu đến thăm nô lệ nhà mình rồi.
Cô bé ngăm đen mở miệng.
Châu Trạch đi tới bên người cô bé ngăm đen:
- Cô cực khổ.
- Không dám nhận, khách khí rồi khách khí rồi, còn phải trông cậy vào anh giải độc cho tôi, đúng không?
Châu Trạch gật đầu:
- Thời gian còn sớm.
Cô bé ngăm đen cũng gật đầu.
Cầm lấy ấm nước bên cạnh rót chút nước cho Tử Thị.
Ngay sau đó đặt ấm nước xuống, nhìn thoáng qua Châu Trạch vẫn còn đứng trong này, hiếu kỳ nói:
- Ngài còn có việc gì?
Châu Trạch gật gật đầu.
“Bốp!”
Vung ra một cái tát.
Cả người cô bé ngăm đen bị lật ngã trên đất.
Lúc trước chân cô bị Doanh Câu cắt đứt chân.
Không dậy nổi
Chỉ có thể vừa chảy máu từ khóe miệng vừa ngọ nguậy trên đất.
- Ha ha, ông chủ, ngài đây là có ý gì?
Cô bé ngăm đen nằm trên mặt đất giơ tay lau vết máu trên khóe môi, nhìn Châu Trạch.
- Câu này nên là tôi tới hỏi cô!
Nếu đã trải qua bản thân tự tay điều trị mà vẫn không biết được nguyên nhân Cừ Chân Chân phát bệnh, như vậy Châu Trạch không cần làm ông chủ này.
Sâu bị mình lấy ra kia rõ ràng chính là tu hú sẵn tổ, mút vào sức sống trong cơ thể của Cừ Chân Chân, chẳng khác nào ngăn chặn dòng sức sống của Cừ Chân Chân mà cổ trùng mang đến.
Hơn nữa.
Con sâu cuối cùng bị mình dùng móng tay hủy đi kia cũng không coi như thật sự no đủ, vậy có ý nghĩa con sâu này mới tiến vào không bao lâu, mà tình huống của Cừ Chân Chân cũng không phải mới phát sinh gần đây.
Sở dĩ hôm nay mới đột nhiên té xỉu là do tích lũy trong một thời gian rất dài cuối cùng thân thể triệt để không khống chế được mà suy sụp.
Đây cũng có ý nghĩa, trừ bỏ con sâu bị bản thân dùng móng tay bóp chết ra, trước đó cũng không thiếu con sâu giống vậy, nhưng chúng nó đã ăn uống no đủ “Dẹp đường về phủ” thay ca.
Tính toán như vậy, rốt cuộc do ai ra tay, thật sự không cần suy nghĩ nhiều.
- Hả, anh biết rồi.
Cô bé ngăm đen như hiểu ra.
Nhưng không hề để ý, giống như hỏi đáp:
Ăn chưa.
Ăn rồi.
- Hết rồi?
Chu Trạch hỏi.
- Còn muốn nói gì nữa?
Châu Trạch tiến lên trước.
Một cước đá vào bụng cô bé ngăm đen.
Cô bé ngăm đen phát ra tiếng kêu rên.
Cả người co rúc trên đất.
Khóe miệng cũng tràn ra một vòi máu tươi, nhưng không kêu to.
Mà lúc này.
Tử Thị trên đầu xanh đậm bị chôn dưới đất, thân thể cậu ta đột nhiên run rẩy, như định chui từ dưới đất lên, bùn đất quanh thân vốn bằng phẳng cũng bắt đầu chậm rãi nhô lên.
- Kể cả cậu cũng định tạo phản đúng không!
Châu Trạch đương nhiên đã nhận ra Tử Thị khác thường, trực tiếp quay đầu quát lớn.
Tử Thị ngừng run, lặng yên rụt về, sợ hãi đối với Châu Trạch là thứ đã khắc ở trong lòng, anh không cách nào kháng cự được.
Quan hệ giữa anh và cô bé ngăm đen rất tốt, bằng không cô bé ngăm đen đã không gieo anh xuống một lần nữa tẩm bổ trị liệu, nhưng quan hệ tốt giữa anh và cô bé ngăm đen có thể không sánh bằng kính sợ bẩm sinh này.
- Ha ha.
Cô bé ngăm đen giơ tay lau khóe miệng mình.
Cũng không còn quát to.
Càng không khóc kể.
Chỉ rất bình tĩnh thậm chí mang theo một chút đương nhiên mà nói:
- Trong đất trồng rau cần thêm phân, trong nhà vừa vặn có, tôi mang đi dùng, thì sao chứ?
Ba chữ “Thì sao chứ” kia cất cao giọng!
Hiển nhiên.
Đáy lòng cô không phục!
Anh con mẹ nó đánh gãy chân bà đây
Khiến bà đây chỉ có thể ngồi xe lăn hoặc được cõng.
Bà đây điều trị thân mình cho người của anh.
Thiếu chút đồ bổ.
Không làm phiền anh tự nghĩ cách đi lấy, bà đây lại không tham ô chút nào, đều cho con nuôi anh dùng hết!
Anh dựa vào cái gì mà đối xử với bà đây như vậy
Bà đây không phục!
- Cô muốn làm, cô cứ làm, nhưng cô đừng liên lụy đến tôi.
Châu Trạch ngồi chồm hổm xuống trước mặt cô bé ngăm đen.
Giơ tay túm lấy người cô ta.
Để cho cô ta đối diện với mình.
- Cô cũng không phải không biết trong cửa hiệu có bao nhiêu người, lại có bao nhiêu người không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cô làm như vậy, tôi cũng không cần âm ty phái người lên bắt người, nói không chừng qua trận này trời cao đánh một tiếng sấm xuống đánh sạch sẽ tất cả chúng ta!
- Phi!
Cô bé ngăm đen nhổ một ngụm nước miếng mang theo máu tanh, văng lên mu bàn tay của Châu Trạch, sau đó cười nói:
- Anh thật vô sỉ.
Châu Trạch từ chối cho ý kiến.
- Thật sự, tôi thấy nhiều loại người như anh, vì tư lợi thì thôi, người ta vì tư lợi tốt xấu gì xem như là chân tiểu nhân, anh đây vừa muốn tư lợi lại vừa muốn lập đền thờ!
- Thật.
- Ghê tởm.
Châu Trạch không thẹn quá thành giận.
Mà cố tình hạ thấp giọng.
Thật bình tĩnh hỏi:
- Cô cho rằng, không thể ăn cơm ngon, tôi sẽ chết sao?
- Tôi không muốn lấy nó uy hiếp anh.
Cô bé ngăm đen lắc cổ mình, cắn chặt răng, nói:
- Nhưng tôi không làm sai!
- Đúng.
- Tôi là nô lệ của anh!
- Nhưng là địch của kẻ trong thân thể anh, đánh gãy chân tôi, hạ cấm độc cho tôi, vây nhốt tốt, nô dịch tôi!
- Tôi hiểu đạo lý người là dao thớt tôi là thịt cá!
- Trăm ngàn năm qua, chúng tôi đều cày cấy như vậy!
- Nhưng tôi không sai, anh muốn kêu tôi nhận sai, có thể, tôi nhận!
- Anh đánh tôi, anh giết tôi, cũng có thể, tôi bị anh nuôi nhốt, đây là quyền lực của anh!
- Nhưng từ đáy lòng bà đây lại không cho rằng mình làm sai!
Châu Trạch nhìn cô bé ngăm đen trước mắt.
Móng tay lại chậm rãi mọc dài ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận